Nếu cá Phượng Kim Lân chết một con thì bọn họ đều đừng nghĩ có mạngsống. Những lúc rảnh rỗi, bệ hạ thường thích đến thưởng cá ở ThanhNguyên Trì. Ngài còn xây một đình nghỉ mát ở cạnh ao, trừ mấy vị côngchúa ra thì những người không có nhiệm vụ đều không chuẩn bước vào Thanh Nguyên Trì một bước.
Thanh Nguyên Trì còn khó tiến vào hơn nhiều Ngự Hoa Viên, nếu bị phát hiện ra người khác đi vào thì đây chính là chuyện rơi đầu.
“Đợi. . . . . . Đợi chút.” Một tên thái giám đột nhiên kéo vạt áo người kia, “Trong ao có cái gì kìa!”
Bọn họ cả kinh, toàn bộ dừng bước lại.
Ao nước rung chuyển làm rất nhiều cá Phượng Kim Lân không chịu nổi tớitấp nhảy ra mặt nước giống như hình ảnh cá chép hóa rồng, chúng nhảy rất cao tạo ra một đường vòng cung trên không trung rồi lại rơi vào trongao nước.
Tịch Tích Chi mất nhiều sức lực mà vẫn không bắt được một con nào. Đámcá nhỏ đó rất xảo quyệt, mỗi khi nàng sắp thành công thì chúng lại độtnhiên nhảy lên mặt nước. Tịch Tích Chi tức đến nghiến răng, trong lúcnhìn con cá giữa hai móng vuốt lại định lặp lại chiêu cũ, nàng khôngthèm quan tâm cái gì nữa, trực tiếp nhảy theo con cá ra khỏi mặt nước,nàng thề phải bắt được con cá này.
Một đường cong màu vàng lóe lên, một quả cầu màu trắng to lớn theo sát ngay sau.
Mấy tên thái giám há hốc mồm nhìn xem một màn kia, lúc lâu sau mới kêulên: “Đây không phải là sủng vật do chủ tử nuôi sao? Thanh Nguyên Trì là nơi có thể tùy tiện để sủng vật tiến vào sao? Mau. . . . . . Mau bắtlấy nó.”
Bọn thái giám không chút chần chờ, ào ào tiến lên muốn bắt được con chồn nhỏ.
Bộ lông toàn thân ướt sũng nên màu lông tơ giữa trán của Tịch Tích Chi cũng chẳng hiện lên rõ rệt.
Miệng nàng ngậm con cá, đầu quay lại nhìn vài tên thái giám đang chạy về phía nàng. Tịch Tích Chi nàng lại không ngốc, sao lại không nhìn ra vẻmặt hung ác của đối phương, nàng vừa định co cẳng chạy đã bị hai tênthái giám phát hiện ra ý đồ, họ nhanh chóng đứng chắn trước mặt nàngnhằm cản trở nàng chạy đi.
“Mau thả con cá Phượng Kim Lân xuống, nhanh lên!” Thái giám sốt ruột,đầu đổ đày mồ hôi, cặp mắt nhìn không rời con cá trong miệng con chồnnhỏ.
Hàm răng Tịch Tích Chi cũng không sắc nhọn nên bề ngoài con cá vẫn bóngloáng như cũ. Nghe thái giám luôn miệng kêu ‘ Cá Phượng Kim Lân’, TịchTích Chi thầm nghĩ, tên này không tệ, khó trách loài cá này vừa nhìn đãthấy đặc biệt có khí chất quý tộc, thì ra trong tên nó có chứa một chữ ‘ Phượng ’(2).
(2)Phượng: ý chỉ một loài chim Phượng hoàng, con đực gọi là Phượng, con cái gọi là Hoàng.
“Đồ ngu! Ngươi lại đi nói chuyện với một sủng vật, nó có thể nghe hiểusao? Cá không thể rời khỏi nước quá lâu, mau bắt lấy nó nếu không cáPhượng Kim Lân mà chết thì chúng ta cũng không còn mạng mà sống đâu.”Tên thái giám đứng đầu lập tức quát tháo, trên trán mồ hôi chảy dòngdòng xuống má.
Mấy tên thái giám trông thấy động tĩnh con cá giãy giụa ngày càng yếu ớt, tay chân luống cuống định nhào tới. . . . . .
Đột nhiên, hai người cung nữ chạy qua bên này, họ cũng chảy mồ hôi đầyđầu, nhìn thấy con chồn nhỏ ướt sũng, hai mắt tràn trề hi vọng. Nhưngsau khi thấy trong miệng nó đang chứa đựng một con vật, hai người cungnữ bỗng chốc cũng sợ run người.
Thảm! Thảm rồi! Gây họa lớn rồi!
“Các ngươi muốn làm gì?” Thấy thái giám muốn vồ bắt con chồn nhỏ, hai người cung nữ nhanh nhẹn chắn phía trước nó.
Con chồn nhỏ ngậm cá trong miệng cho nên không nói được nửa từ. Bọn thái giám biểu hiện ra cử động làm nàng ý thức được con cá này rất quý giá.Nếu nàng thật sự giết chết một con thì có lẽ sẽ hại chết mấy mạng người. Vì vậy nàng định ngậm nó thả lại vào nước nhưng con cá kia còn khôngbiết cảm kích, nó đột nhiên vũng vẫy dữ dội bắn ra ngoài người nàng nửathước.
Do dùng răng để ngậm nên khi con cá nhảy khỏi làm hàm răng Tịch Tích Chi đau buốt run người.
Không biết suy nghĩ, rất không biết gì là tốt xấu! Thù mới hận cũ nổilên trong lòng, Tịch Tích Chi lại ngậm con cá lần nữa, lần này khôngphải chiên dầu nhà ngươi thì cũng làm món cá khó tàu!
Thái giám không hề nhận ra hai người cung nữ, thấy dáng vẻ đối phươngkiểu ngạo hơn bọn họ liền mở giọng the thé mắng: “Các ngươi là ai? Dámkhinh thường quy củ trong hoàng cung, lén xông vào Thanh Nguyên Trì! Cótin ta bẩm báo Tổng quản Lâm để ngài nghiêm khắc xử lí các ngươi.”
Hai cung nữ gặp sự việc bị vạch trần cũng có chút hoảng hốt nhưng bọn họ thua người không thua trận, “Chúng ta là người hầu ở Điện Bàn Long đấy! Nếu các ngươi dám đụng một sợi lông tơ của con Vân chồn thì hãy chờ bệhạ chém đầu đi.”
Con Vân chồn? Nghe thấy ba chữ, bọn thái giám đều nhìn lại con vật nhỏ.Trên trán nó quả thật có nhúm lông màu đỏ, bởi vì đám lông bị ướt nênbệt lại một chỗ do đó nên vừa rồi họ mới không nhìn thấy rõ. Lúc nàynhìn lại, tất cả mọi người đều nhận ra.
Cả hoàng cung đều biết chuyện bệ hạ sủng ái con Vân chồn. Nếu con vật này phá phách thì bọn họ thật sự không dám bắt nó lại.
Nhân lúc bọn họ đang suy nghĩ phải làm gì bây giờ, Tịch Tích Chi đã vộivàng dùng bốn chân chạy nhanh ra ngoài cổng. Con cá này đương nhiên phải ăn tươi mới ngon nên thừa dịp nó còn chưa chết phải nhanh chóng mangđến Ngự Thiện Phòng.