Như một con thỏ bị hoảng sợ, mắt Tịch Tích Chi đỏ lên, trái tim lo sợ An Hoằng Hàn bắt lấy nàng.
An Hoằng Hàn hứng thú nhìn chằm chằm nó, “Lần trước ngươi bị thương trẫm còn tự tay bôi thuốc cho ngươi. Hơn nữa, trẫm là chủ nhân của ngươi,chẳng lẽ không được sờ ngươi?”
Tịch Tích Chi tiếp tục nhe răng trợn mắt, lần nữa cảm nhận rõ rệt làm sủng vật chưa từng có quyền lợi động vật!
Tắm xong, lau xong bộ lông. Tịch Tích Chi như cũ không quan tâm đến ai,nhảy vào chiếc chăn màu vàng kim một bộ ai cũng không nghĩ để ý bộ dáng, nhảy vào sau tấm rèm màu vàng ấm áp, hờn dỗi nằm ở trên chăn.
An Hoằng Hàn quay đầu xem nó, nó lập tức nhắm mắt lại.
Trước đây có người có dũng khí làm An Hoằng Hàn bày ra bộ mặt lạnh lùng? Mà làm hắn bất đắc dĩ là hắn không cảm thấy tức giận chút nào.
Đi tới trước thư án, An Hoằng Hàn ngồi xuống, nhấc bút lên, viết ở trêngiấy Tuyên Thành. Vệt mực đen nhanh xuất hiện tại trên trang giấy, chữviết của hắn cũng tràn đầy khí phách giống như con người hắn.
Đợi thật lâu không thấy An Hoằng Hàn lên giường nghỉ ngơi, Tịch Tích Chi lén lút mở mắt ra đã nhìn thấy An Hoằng Hàn đã trễ thế này mà vẫn còn ở viết đồ.
Trời vừa tối, hắn rất rất ít xử lý chính sự, chẳng lẽ gần đây có chuyệngì khó giải quyết? Tịch Tích Chi nháy mắt, cuối cùng không kìm được lòng hiếu kỳ của mình, rón ra rón rén chạy đến trước thư án, mè nheo đi sang phía bên kia An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn đã sớm phát hiện ra nó, viết xong một chữ cuối cùng, mắtnhìn thẳng con chồn nhỏ nói: “Đến rất đúng lúc, đây là Khế Ước Bán Thâncủa ngươi, ký tên đồng ý thôi.”
Vô số dấu chấm than xuất hiện trong đầu Tịch Tích Chi, ba chữ ‘ Khế Ước Bán Thân ’ đè ép làm nó không thở nổi.
An Hoằng Hàn cười nhạt, ôm con chồn lên trên thư án, “Trẫm cho ngươi ăn, cho ngươi ở, mỗi ngày còn phân phó nhiều cung nữ thái giám phục vụ cuộc sống thường ngày của ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghĩ bỏ ra cái gì?Trên trời sẽ không rớt xuống cái bánh nóng, trên đời cũng không có bữacơm miễn phí.”
‘Có bỏ ra, mới có đền đáp.’ Câu nói tự động hiện lên trong đâì ở TịchTích Chi, nàng sững sờ ngẩng đầu lên nhìn An Hoằng Hàn. Người đàn ôngnày thật không chịu ăn chút thiệt thòi nào!
Tịch Tích Chi càng thêm tức, con ngươi tròn xoe trừng người nào đó.
An Hoằng Hàn không nhúc nhích chút nào, chỉ có ký kết phần Khế Ước BánThân này mới có thể buộc con chồn vào bên cạnh mình. Ngộ nhỡ ngày nào đó nó biến mất thật, trong tay hắn có chứng cứ mang theo, tự nhiên có lýdo đầy đủ đi bắt nó trở lại.
“Xét thấy ngươi không biết viết chữ cho nên trực tiếp đóng dấu chân làđược.” An Hoằng Hàn lấy ra mực đóng dấu, đặt ở trước mặt con chồn nhỏ,nhíu mày ý bảo nó nhanh đóng dấu.
Tịch Tích Chi đau khổ, chậm chạp không chìa móng vuốt.
An Hoằng Hàn lần nữa châm dầu vào lửa, “Nếu như ngươi không ký, trẫmkhông có nghĩa vụ nuôi ngươi, từ nay về sau sự sống chết của ngươi không liên quan đến trẫm.”
Uy hiếp! Đây là uy hiếp trắng trợn!
Không dựa vào cây to là An Hoằng Hàn, lấy trạng thái trói gà không chặt của nàng bây giờ đi ra ngoài chỉ có một con đường chết.
Vì suy nghĩ đến tính mạng mình, đến tương lai tốt đẹp, Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra, ấn xuống mực đóng dấu, toàn bộ móng vuốt dính đầy màu đỏthắm.
Từ từ di chuyển qua đến trên giấy Tuyên Thành, Tịch Tích Chi không chịunổi tức giận, ‘bụp’ một tiếng nặng nề ấn góc dưới đập, dấu bàn chân hồng rõ ràng in lên phía trên.
An Hoằng Hàn hài lòng rút ra tờ giấy Tuyên Thành, nói một câu: “Rất tốt, về sau ngươi chính là vật sở hữu của trẫm, nhớ kỹ thân phận của ngươi.”
Tịch Tích Chi tức giận nghiến răng, thân phận không phải là sủng vậtsao! Có thể có bao nhiêu ghê gớm? Nhiều lắm thì thêm được hai chữ biếnthành ‘sủng vật hoàng gia’!
An Hoằng Hàn tìm đến một cái hộp gỗ, thận trọng đặt Khế Ước Bán Thânvào, sau đó xoay người đi vào trong điện, đoán chừng là đi giấu hộp gỗrồi.
Tịch Tích Chi chuẩn bị đi theo nhìn một chút, để thừa dịp An Hoằng Hàn không chú ý, thiêu hủy giấy Khế Ước Bán Thân.
An Hoằng Hàn như biết nàng đang nghĩ gì, đang đi bỗng chốc xoay người, “Lâm Ân, trông chừng con chồn.”
Cả người Tịch Tích Chi cứng ngắc xuống, thất vọng ngồi ở trên thư án.Chờ An Hoằng Hàn trở về lần nữa thì trong tay đã không có vật gì.
Đưa tay vuốt cái trán con chồn nhỏ, đám lông tơ đỏ rực chiếu lấp lánh rất chói mắt.
Ôm lấy nó, An Hoằng Hàn cầm móng vuốt của nó, nói “Mực đóng dấu rất khó rửa sạch, Lâm Ân, ngươi đi bưng một chậu nước nóng .”