“Bravo!”
“Cắt, nếu thế cậu nói thẳng một câu không được sao, nói nhiều nói nhảm làm gì!”
“Cậu thì biết cái gì! Cái này gọi là thổi phồng!”
…..
Đoạn nói chuyện sau đó, Mặc Khuynh Thành không nghe thấy nữa.
Người nổi tiếng? Xem ra dạ tiệc tối nay được chuẩn bị cho người đó.
Không biết phải đợi bao lâu, ánh đèn mới sáng lên, MC chậm rãi đi ra từ cánh gà bên trái.
“Đó là Tô Thuỵ?” Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ điệu như đã chắc chắn.
“Ừm.” Đôi mắt Mặc Khuynh Thành trầm tĩnh.
Viên Tiểu Hoàn: “Kính chào các vị lãnh đạo, các giáo viên.”
Tô Thuỵ: “Kính chào các bạn.”
Viên Tiểu Hoàn: “Gió xuân màn theo ánh mặt trời ấm áp, rọi xuống mặt đất, những chú chim vui mừng nhảy nhót trong tán cây. Hôm nay, cả nước hân hoan chúc mừng ngày Quốc tế Lao động – ngày mùng một tháng năm…”
MC với chất giọng truyền cảm, Lê An An thì đứng bên cạnh Mặc Khuynh Thành làm người đệm âm.
Nhìn Lê An An làm khẩu hình giống như đúc, Mặc Khuynh Thành không khách khí nở nụ cười. Lời thoại trong dạ tiệc hàng năm cũng không khác nhau lắm, không đúng, phải nói kể từ khi cô học cấp hai thì lời mở màn chưa bao giờ thay đổi, khó trách sao Lê An An đọc thuộc làu làu.
“Sau đây xin mời bạn Thượng Tinh Linh lớp 12/8 biểu diễn tiết mục múa đơn ‘Xuân muôn nơi’.”
Bức màn dần dần được kéo lên, một màn hình rất to chắn đằng trước, ánh đèn chiếu xuống, trên màn hình liền hiện ra một bóng người, âm nhạc bắt đầu, bóng người từ từ đứng dậy, giống như chồi non đầu xuân, chọc thủng tầng đất, vươn thẳng lên trời.
Khoé miệng Mặc Khuynh Thành hơi nâng lên, lễ hội lớn như vậy, màn vũ đạo mở đầu này đã làm rất tốt, khiến người xem mãn nhãn.
Khi âm nhạc kết thúc, đột nhiên có vài người chạy ra từ sau khán đài, đến phía sau Thượng Tinh Linh, tạo hình Phật Bà Quan Âm nghìn tay, toàn thân mặc quần áo xanh biếc, hợp thành hình một cây cổ thụ to lớn.
“Bộp bộp bộp.”
“Thượng nữ thần thật tuyệt vời!”
“Thượng Tinh Linh, Thượng Tinh Linh, Thượng Tinh Linh!”
Màn được kéo lên, Tô Thuỵ đi ra: “Tiết mục ‘Xuân muôn nơi’ của bạn học Thượng đã cho chúng ta thấy được sức mạnh kỳ diệu của thiên nhiên, và sau đây xin mời….”
Mấy tiết mục sau đó dù không tráng lệ như mở màn, đánh sâu vào thị giác người xem, nhưng chỉ lấy đại một tiết mục mang đến các trường khác cũng đã là rất xuất sắc.
Viên Tiểu Hoàn: “Cảm ơn bạn Quyền Lạc Trạm đã mang đến khúc piano ‘Hôn lễ trong mộng’. Tiếp sau đây xin mời bạn Mặc Khuynh Thành lớp 11C2-3 trình diễn màn độc tấu đàn tranh.” Vừa nói dứt lời, Lê An An lập tức nhìn Mặc Khuynh Thành: “Khuynh Thành, cậu đăng ký?”
“Mình không đăng ký.”
Lê An An cũng biết cô không đăng ký, khoảng thời gian đăng ký ấy cô không có ở trường, sao có thể làm được.
“Chết tiệt, nhất định là do mấy người kia làm!” Lê An An nhìn đằng sau, cách đó vài bước Đường Đan đang nở nụ cười hả hê, cô ấy càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
“Bạn học Lê, bây giờ phải nghĩ xem làm thế nào, bạn học Mặc biết đánh đàn tranh sao?” Tống Tiểu Bảo giật giật áo của Lê An An, cậu ghét đám người đó, bạn học Mặc là người tốt, sao lại để cậu ấy gặp nhiều phiền phức như vậy.
“Đúng rồi, Khuynh Thành, cậu biết đánh đàn tranh chứ? Đừng nói với mình là không nhé.”
“Biết chút ít.” Mặc Khuynh Thành không chắc chắn, từ nhỏ cô đã thích âm nhạc, từng học qua rất nhiều loại nhạc cụ, thích nhất là đàn tranh. Cô còn nhớ rõ lần nào Lan Tuyết Mai cũng xem cô ngồi đánh đàn, chỉ là kể từ sau khi gặp Tô Thuỵ, cái gì cũng đã thay đổi.
“Chết tiệt, Khuynh Thành, cậu không thể lên đó được, cho dù bọn họ biết cậu có thể gảy đàn tranh hay không, nếu muốn làm cậu xấu mặt thì chắc chắn sẽ động tay động chân lên đàn.”
Tống Tiểu Bảo đồng tình với lời nói của Lê An An: “Bạn học Mặc, bạn học Lê nói rất đúng, cậu không thể lên đó, ở đây có toàn thể các thầy cô và học sinh, càng không nói đến những vị lãnh đạo kia, chỉ mắc một chút sai lầm thì tất cả mọi trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu cậu.”
“Đúng thế, chuyện này rõ ràng là muốn hại cậu, cậu lên đó hay phạm phải lỗi lầm gì cũng sẽ bị quy về trách nhiệm của cậu, lúc đó dù cậu nói cậu không đăng ký, mấy người Đường Đan cũng sẽ đẩy hết tội lỗi lên người cậu.”
“Vì thế nên mình mới muốn lên.” Mặc Khuynh Thành nhìn Lê An An và Tống Tiểu Bảo nói tiếp: “Chính vì thế nên nếu mình không lên sẽ phá hỏng dạ tiệc, đi lên, có lẽ còn có một đường lui.”