Đông Li Trần không nói gì, dùng sức nâng đầu Hoàng Phủ Ngạo, ấn môi tới.
Có điều Hoàng Phủ Ngạo đã chuẩn bị, không như hắn mong muốn, quay người áp Đông Li Trần lên ghế, song chưởng đè lại vai Đông Li Trần, để hắn dựa vào lưng kế, hai người duy trì khoảng cách một cánh tay, Hoàng Phủ Ngạo từ phía trên nhìn xuống.
“Ha hả…….”
Đông Li Trần đột nhiên bật cười.
“Còn nói bổn hoàng dục cầu bất mãn, bộ dáng của Nam Việt hoàng hiện tại càng giống hơn.”
Đông Li Trần không đợi Hoàng Phủ Ngạo phản ứng đã vươn tay áp lên mặt Hoàng Phủ Ngạo, bình tĩnh nhìn y, đôi ngươi xanh biếc có chút mê ly, cánh môi mỏng phát ra tiếng nỉ non so với làn gió thoảng còn nhẹ nhàng hơn.
“Đã lâu không được nhìn gương mặt này gần như vậy, trước kia vẫn trong mộng…. chỉ có trong mộng……”
Ánh mắt xanh biếc, dần dần càng thâm thúy, bên trong cứ như có xoáy nước làm trái tim người ta phải trầm luân trong đó, tiếng nỉ non nhẹ nhàng khi có khi không, lúc này như âm thanh thần thánh quyến rũ hồn phách.
Trước mắt Hoàng Phủ Ngạo dần dần mơ hồ, chìm đắm trong hồi ức lúc xưa, khi đó có một thiếu niên tóc vàng mắt xanh, nụ cười so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn, ấm áp hơn…..
Đột nhiên, mảnh ngọc bích Hoàng Phủ Ngạo đeo trên cổ lạnh như băng, cảm giác đột ngột làm Hoàng Phủ Ngạo run lên, thần trí nháy mắt thanh tỉnh.
Mảnh ngọc bích này là Việt nhi đưa cho y, nói là vì y hút hồn phách nô lệ, lúc bọn họ chết đi sẽ sinh ra oán khí, số oán khí này nếu tích tụ nhiều sẽ có hại cho cơ thể y, thậm chí còn ảnh hưởng tới tâm trí. Mảnh ngọc này trừ bỏ trừ tà xóa hung còn có tác dụng trấn hồn.
“Ngươi cư nhiên sử dụng mê hồn thuật!!!”
Hoàng Phủ Ngạo vươn tay, bóp cổ Đông Li Trần.
Trán Đông Li Trần lấm tấm mồ hôi, cơ thể vì thở dốc mà phập phồng.
“Thật đáng tiếc, chỉ còn kém một chút.”
Lời nói tràn ngập tiếc hận, nhưng không có chút xấu hổ hay kinh hoảng vì bị vạch trần.
“Mười năm trước, ta đã nói rõ với ngươi, ân oán giữa chúng ta đã đoạn!”
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạo trở nên sắc bén.
“Ha hả ~~~ đó là ngươi nói, không phải ta, ta chỉ nhớ mình đã nói, thứ ta muốn nhất định phải có được!”
Giọng nói Đông Li Trần tràn ngập kiên định.
“Không có khả năng!”
Hoàng Phủ Ngạo trả lời như trảm đinh tiệt thiết.
“Vì cái gì không có khả năng? Vì cái gì? Ngươi khác không rõ nhưng ta thì biết, Nam Việt hoàng an minh cơ trí của chúng ta, không thích quyền thế danh vọng, không thích địa vị, chỉ thích một người thật tâm với mình, đúng không?”
Ngữ khí Đông Li Trần vì kích động mà cất cao rất nhiều.
“Chẳng lẽ lòng ta là giả sao! Ngươi dựa vào cái gì mà không cần, dựa vào cái gì!!!”
“Đó là chân tâm?”
Hoàng Phủ Ngạo thấp giọng cười khẩy.
“Kia chẳng qua là chiếm hữu mà thôi.”
“Chiếm hữu? Đúng! Là chiếm hữu thì thế nào? Kia cũng vì ta thật lòng yêu thích nên mới muốn chiếm hữu!”
Đông Li Trần kéo ống tay áo Hoàng Phủ Ngạo, cảm xúc có chút điên cuồng.
“Ta biết ngươi oán ta, oán ta lúc trước lộ ra tin tức ngươi bí mật về nước cho hai ca ca ngươi.”
Ngữ khí Đông Li Trần trở nên nóng vội.
“Nhưng mà ta không phải muốn mạng ngươi. Còn có bộ hạ của ngươi, ta cũng không ngờ bọn họ ngay cả mệnh cũng không cần, che chở ngươi rời khỏi Đông Chích, ta có phái người đi bảo hộ các ngươi, chính là tốc độ các ngươi vượt khỏi dự đoán của ta, lúc thuộc hạ ta đuổi tới, các ngươi đã li khai.”
Ôm chặt Hoàng Phủ Ngạo, Đông Li Trần mang theo một tia yếu ớt, không ngừng nỉ non.
“Ta chỉ muốn lưu ngươi lại thôi….. ta chỉ muốn vậy thôi…… thật sự….. thật sự……”
“Ta nói rồi, chúng ta ân oán lưỡng đoạn! Hiện tại nói với ta có nghĩa gì đâu.”
Hoàng Phủ Ngạo vẫn quyết tuyệt như trước.
“Ha hả ~~~”
Đông Li Trần đẩy mạnh Hoàng Phủ Ngạo, đứng trước mặt y khoảng 5 bước, không còn kích động, yếu ớt như khi nãy, tuy vẫn còn mỉm cười nhưng không còn nhìn ra chút tình tự nào.
“Chân tâm? Trên đời này còn ai có chân tâm mà ngươi muốn, đặc biệt là trong thâm cung đại viện, ngươi làm sao thấy được chân tâm?”
Ánh mắt xanh biếc lạnh băng.
“Là hài tử kia sao? Cái ngươi gọi là chân tâm, hài tử kia có sao?”
“……..”
Thấy Hoàng Phủ Ngạo không nói tiếng nào, Đông Li Trần càng khẳng định suy đoán trong lòng.
“Hài tử kia có thứ gọi là chân tâm sao? Đường đường là Nam Việt hoàng, từ khi nào lại trở nên ngây thơ như vậy. Nó chẳng qua chỉ vì còn quá nhỏ, không hiểu cái gì là quyền lợi, cái gì là vị thế, cái gì là tài phú, dục vọng mà thôi.”
“……..”
“Chờ nó lớn thêm chút nữa, ngươi xem xem nó còn thứ mà ngươi gọi là chân tâm không!”
“Việt nhi sẽ không!”
“Sẽ không? Ha hả ~~~ nó sẽ cam tâm một mực ở bên cạnh ngươi, làm sủng vật của ngươi sao?”
“Việt nhi của ta không phải sủng vật!”
“Không phải? Vậy đó là gì? Đám ngu ngốc kia không nhìn ra, nhưng ta thì khác, ánh mắt ngươi nhìn nó, căn bản không phải phụ hoàng đang nhìn nhi tử của mình.”
“……..”
“Nói không nên lời, xem ra ta nói đúng rồi.”
“Phải thì sao? Nhưng ta chưa bao giờ xem Việt nhi của ta là sủng vật.”
“Của ngươi? Ta thực muốn thấy nó mau chóng lớn lên, lúc đó để ta xem nó có còn là của ngươi hay không!”
“……..”
“Kì thực, ngươi cũng không xác định đi? Có câu ‘hi vọng càng lớn thì thất vọng lại càng lớn’, ta sẽ cho ngươi biết, trên đời này, không ai đối với ngươi chân tâm hơn ta.”
“Hoàng Phủ Ngạo ta cho tới giờ đều là nguyện đổ phục thâu! Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh [nguyện đổ chịu thua, được thì là do ta may mắn, còn thua thì là do số phận].”
Nói xong, Hoàng Phủ Ngạo liền tiến ra ngoài điện.
“Lần này tới, vì muốn nói cho Đông Chích hoàng một tiếng, Nam Việt đế quốc ta từ nay về sau, vĩnh viễn không bao giờ phái Chất Tử tới Đông Chích.”
…….
“Hoàng Phủ Ngạo, ta sẽ cho ngươi biết, trên đời này không ai cho ngươi thứ gọi là chân tâm.”
“Ngươi nhất định sẽ biết…..”
“Ta sẽ không từ bỏ…..”
Mãi tới khi Hoàng Phủ Ngạo rời đi, tiếng nói yếu ớt của Đông Li Trần vẫn còn vang vọng trong tẩm điện.
Hoàn Chương 40.