“Lan, Lan Sinh ngươi không sao chứ?”
“…Tạm ổm, Tình Tuyết còn ngươi?”
“Ta không sao, nhưng tạm thời không cử động được… Lan Sinh, ngươi có thể cử động chứ?”
“Ừm, có thể.”
“Mau đi xem Tô Tô thế nào.”
Phương Lan Sinh đỡ thân thể đứng lên, lắc lư tới bên cạnh Bách Lý Đồ Tô. Sắc mặt hắn tương đối hồng nhuận, nhưng không tỉnh lại. Y đưa tay tới nhân trung hắn, trong ngực tim đập thình thịch.
Cảm nhận một tia khí tức yếu ớt phả vào ngón tay, Phương Lan Sinh nhất thời mở to hai mắt, toàn thân vô lực quỵ dưới mặt đất.
“Lan Sinh?”
Thân thể vẫn không cử động được, Phong Tình Tuyết chỉ có thể ở một bên nôn nóng, Phương Lan Sinh lại đưa tay ngăn lại lắc đầu.
“Ta… không sao.”
Y cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, nó vẫn run rẩy không ngừng, ngay cả giọng điệu vừa rồi cũng không giấu được run rẩy. Khi lấy lại tinh thần, Phương Lan Sinh mới nhìn thấy rõ, lòng bàn tay mình đã lưu lại một giọt nước mắt.
Bách Lý Đồ Tô thật sự có khí tức.
Thực sự…
Nội tâm vẫn hoảng sợ chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác, lại một lần nữa đứng lên đặt tay trước ngực Bách Lý Đồ Tô, thi triển phổ đề minh tâm.
“Lan, Lan Sinh?”
“Thành công rồi… Tình Tuyết!”
Phương Lan Sinh quay lại nhìn vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc của Phong Tình Tuyết, không phát hiện chính mình hiện tại lệ rơi đầy mặt, trên môi vẫn cười.
Nghe lời Phương Lan Sinh, Phong Tình Tuyết cũng đã biết được tình hình.
Ôm mặt, lệ chầm chậm lăn, trong lòng vui sướng không thể giấu nữa, Phong Tình Tuyết nhẹ giọng, khẽ gọi tên.
“…Tô Tô, thật tốt quá…”
Thực sự là tốt quá…
Thực sự… rất tốt.
Bách Lý Đồ Tô, trở về rồi.
Sau đó Phương Lan Sinh cõng Bách Lý Đồ Tô trên lưng, cùng Phong Tình Tuyết ra khỏi Băng Viêm động, Tương Linh cùng Hồng Ngọc đã ở bên ngoài, nhìn thấy hai người thì kinh hỉ cực độ.
Bởi chỉ cần nụ cười trên gương mặt hai người, đã đủ biểu đạt tất cả.
Khoảng thời gian trong Băng Viêm động làm hai người tiêu hao nhiều thể lực, muốn rời đi lập tức là việc không thể nào, thế là bốn người quyết định ở lại Ô Mông Linh Cốc vài ngày, ít nhất cũng phải đợi Phong Tình Tuyết và Phương Lan Sinh hồi phục đã rồi mới trở về Đào hoa cốc.
Nỗ lực chống đỡ, mang Bách Lý Đồ Tô an trí ổn thỏa trên giường, để Hồng Ngọc và Tương Linh chăm sóc cho hắn, Phương Lan Sinh mới về phòng mình, vừa nhìn thấy giường là nằm lăn vào.
Y tự nhận thủy hệ pháp thuật của mình không kém, nhưng vì để trấn an hồn phách Bách Lý Đồ Tô làm y tốn không ít khí lực. Nhưng cũng đáng, kết quả rất tốt, Bách Lý Đồ Tô đã khôi phục hô hấp, dù chưa tỉnh lại nhưng cũng chứng minh hoang hồn đều đã dung nhập vào thân thể hắn.
“Ai… thật mệt mỏi…”
Miệng thì hô, trong lòng lại không nỡ.
Phương Lan Sinh muốn ngủ, lại không dám nhắm mắt. Y sợ đây cũng chỉ là một cảnh trong mơ. Một giấc mộng chân thực, chỉ sợ sau khi tỉnh lại mới phát hiện mình lại công dã tràng. Từ trước đến nay, đã bao nhiêu lần y mơ giấc mộng này?
Hôm nay, Bách Lý Đồ Tô có lại hô hấp, chính tay y tự mình xác nhận thấy.
Nhìn chằm chằm ngón tay mình, khóe môi y không tự chủ cong lên.
Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm chưa từng cười như vậy, hay thậm chí là rơi lệ.
Kí ức mới qua, giống như nhiều năm về trước khi bọn họ vẫn còn Bách Lý Đồ Tô bên cạnh, lần kích động đầu tiên là khi y biết được hết thảy quá khứ kiếp trước của mình. Sau đó, dù là biết bị Thiếu Cung phản bội, y cũng không kích động như thế nữa.
.
.
.
Nếu có thể, Phương Lan Sinh tình nguyện chết thay Bách Lý Đồ Tô.
Thậm chí, y bắt đầu thấy ghét hắn, kẻ đã chết đi rời xa tất cả mọi người.
Đầu gỗ, ngươi là kẻ kiêu ngạo.
Lại tùy tiện khiến bản lão gia rung động…
Nhưng, bản lão gia lại không cách nào ghét được ngươi.
Chẳng bao lâu, y đã nhắm mắt.
Mang theo khóe mắt ngấn nước, chìm vào trong mộng.
~> Lan Lan già rồi, làm lão gia cũng đc 10 năm rồi, nên trong tr ko xưng bản thiếu gia nữa đâu, xưng bản lão gia luôn ràu(=´∇`=)