Hồng Tuấn cười, lúc nghe chuyện cũ của phụ mẫu, quả thực cũng có chút đau buồn, nhưng lại thấy rất vui, dường như biết được chuyện cũ hai người liền cảm thấy một loại cảm mến kỳ lạ. Như khi Dương Ngọc Hoàn nói không có ký ức về danh tự phụ mẫu, khiến hắn cảm thấy có một liên hệ kỳ dị nào đó với nhân tộc. Hắn cũng là một thành viên của bọn họ, bao gồm toàn thể thế gian, dùng một thái độ đương nhiên mà thu nạp hắn.
Màn đêm buông xuống, Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung trở lại Khu ma ti, mỗi gian phòng đều chiếu ra ánh đèn vàng ấm áp, ngay cả bên hồ nước của Cá chép yêu cũng có một ngọn đèn lưu ly.
Hồng Tuấn ngáp một cái, Lý Cảnh Lung nghiêm mặt nói: “Lúc này ngươi đang suy nghĩ gì?”
Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, không đợi hắn trả lời, Lý Cảnh Lung liền nói: “Ta nghĩ lần lượt gõ cửa từng gian phòng, cùng bọn họ trò chuyện.”
Hồng Tuấn đứng trong hành lang, nhìn cửa phòng, nói “Ta thấy nhìn thế này, thật tốt.”
Lý Cảnh Lung “Ừ” một tiếng, gật đầu: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, mai đến Hoa Thanh cung tắm suối nước nóng.””
“Thật sao?!” Hồng Tuấn reo hò nói.
“Cái gì?” Mọi người trong phòng nghe thấy đều đồng thanh. Lý Cảnh Lung lại bước nhanh quay người đi, Cừu Vĩnh Tư không hỏi thêm, Hồng Tuấn liền trở lại phòng đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lý Cảnh Lung gặp Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn, A Thái, cùng Hồng Tuấn, Cá chép yêu, bốn người một cá đứng ngoài cổng chính Khu ma ti, đang nghiên cứu gì đó.
“Chào trưởng sử.” Mạc Nhật Căn cười nói.
Lý Cảnh Lung xem xét cẩn thận cái cổng, thấy Cừu Vĩnh Tư nâng bút chấm chu sa, vẽ một cái phù lên cửa.
“Dùng làm gì?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn đáp: “Vĩnh Tư ca lĩnh hội từ phù chú của Quắc Quốc phu nhân, muốn thử xem có thể che giấu vị trí của Khu ma ti không?”
A Thái giải thích: “Nếu không nhỡ có người xông vào nhầm hoặc là cướp đến, không có cách gì chống đỡ.””
Lý Cảnh Lung khen ngợi cách hay! Nếu có thể lấy pháp thuật che mắt hoặc mở một không gian ngăn cách Khu ma ti, sẽ không xuất hiện tình huống thiên tử thị sát thấy đám người còn đang ngủ.
“Cong sang đây một chút.” Hồng Tuấn chỉ vào phù chú trên cửa nói.
“Ngươi nhìn cái này.” Cừu Vĩnh Tư ra hiệu Hồng Tuấn nhìn sang bên cạnh, nói, “Phi thạch di sơn đảo hải chú văn.[1]”
“Đúng đúng!” Hồng Tuấn chính là với cái gì cũng đều thấy hứng thú, hiện giờ sùng bái nhất chính là Cừu Vĩnh Tư. A Thái có Cự Phong Phiến có thể xuất ra phong hỏa băng sa, nhưng cũng chỉ là sức mạnh ngũ hành. Đinh Đầu Thất Tiễn của Mạc Nhật Căn có thể truy đuổi địch nhân, hóa thành Thương Lang vẫn là tiếp nhận được.
Chỉ có Cừu Vĩnh Tư, làm yêu quái một bút vung lên biến thành tranh vẽ. Lại có thể đem vật từ trong tranh gọi ra bên ngoài, lại là phù chú đại sư vượt qua hiểu biết của Hồng Tuấn, lại hiểu rõ pháp bảo, khiến hắn thập phần sùng bái.
“Có thể trang trí thêm.” Hồng Tuấn còn nói.
“Ngươi thử xem?” Cừu Vĩnh Tư cười nói.
Hồng Tuấn cầm bút, trầm ngâm một lát, vẽ thêm mấy điểm nhỏ trang trí bên cạnh, nói: “Được rồi!”
Mọi người lui ra sau, Cừu Vĩnh Tư nói, “Lần đầu mở cửa đóng cửa, trưởng sử thử đi? Về sau có thể nghĩ cách khiến cơ quan tự khởi động, trước mắt cứ thế này đã.”
Mạc Nhật Căn hướng dẫn Lý Cảnh Lung các khởi động phù chú, Lý Cảnh Lung đứng trong ngõ, trong tay phát ra ánh sáng Tâm Đăng.
Toàn bộ ngõ nhỏ bỗng nhiên vặn vẹo, “ông” một tiếng phù văn phát ra hào quang, gạch đá tứ phía bay đến, ầm ầm rung động, che giấu đại môn.
“Thành công!” Hồng Tuấn chỉ cảm thấy thực sự thần kỳ.
“Xoay tròn đảo ngược phù văn, có thể mở ra.” Cừu Vinh Tư lại nói.
Lý Cảnh Lung đẩy tay về trước, gạch đá lại sáng lên, phù văn trên cửa xoay tròn đảo ngược, gạch đá bay đi, đại môn hiện ra, mở rộng, Bất Động Minh Vương đứng trong tiền sảnh chăm chú nhìn năm người.
“Tốt rồi!” Lý Cảnh Lung hết sức hài lòng. Mọi người thử qua, cuối cùng đã giải quyết được một cái phiền phức. Từ nay về sau không có ai có thể tự nhiên xông vào Khu ma ti, đây trở thành một phủ quan độc lập, kể cả thái tử đến cũng phải đợi bọn họ mở cửa.
Vừa lúc Lý Long Cơ ban thưởng, không nhắc đến việc thăng quan, Lý Cảnh Lung vẫn là trưởng sử, lại ban thêm sáu con ngựa, gấm vóc bốn mươi súc, hai trăm lượng vàng, bốn mươi thạch lương, thêm sáu khối kim ti nam mộc để Khu ma ti làm lệnh bài.
Lại có một cái hộp nhỏ, bên trong là xá lợi đại sư Huyền Trang, Cá chép yêu ôm xá lợi, cảm thấy xúc động.
Lý Long Cơ ban thưởng đều là ngựa tốt Đại Uyển, mỗi con lại đều không giống nhau, Cá chép yêu trợn tròn mắt, nói: “Ta cưỡi kiểu gì?”
Đám người: “…”
Cá chép yêu cưỡi lên yên ngựa, hai chân không giẫm được đến bàn đạp, miễn cưỡng kẹp chặt bụng ngựa, cái đầu cá hướng lên trời, chỉ nhìn được hai bên không thấy đằng trước. Muốn cưỡi ngựa ra ngoài không chừng một đám người sẽ bị dọa phát điên.
“Cái kia…” Hồng Tuấn nói, “Ngươi vẫn để ta cõng đi.”
“Ra ngoài cứ mang theo ngựa của ta.” Cá chép yêu nói, “Mọi người đi cả, để một mình ở nhà thực đáng thương.”
Lý Cảnh Lung đành phải đáp ứng, nói: “Đến Ly sơn tắm suối nước nóng, đi thôi!”
Mọi người reo hò, giục ngựa vòng qua ngõ hẻm, xuyên qua cổng Tây, rời Trường An, tiến đến Ly sơn.
Hồng Tuấn chọn con ngựa trắng, đi lên đầu, tắm trong gió bình nguyên mà rong ruổi. Lý Cảnh Lung điều khiển một con ngựa lông đỏ toàn thân, từ sau đuổi tới. Cừu Vĩnh Tư cưỡi một con màu xám, con của Mạc Nhật Căn màu đen, A Thái cưỡi một con lông nâu nhạt, cuối cùng là con ngựa xanh đen không chở ai, như gió táp rong ruổi.
Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi điều khiển ngựa không bằng ta.”
“Ngươi đuổi theo ta sao?” Hồng Tuấn quay đầu nói, “Ngựa của ta chắc chắn nhanh hơn ngươi!”
“Ta không tin! Xem ngựa ai chạy đến Ly sơn đầu tiên?” Mạc Nhật Căn phi như bay qua.
“Ơ!” A Thái nói, “Đánh cược xem?”
“Được!” Cừu Vĩnh Tư lớn tiếng nói, “Cược một vò rượu Hổ phách! Ai đến trước uống hết!”
Lý Cảnh Lung nói: “Các ngươi sẽ thua cho mà xem! Ai đến Ly sơn trước từ đây sẽ là lão đại của Khu ma ti!:
“Đi!” Mọi người nhao nhao hô.
Nói xong một tiếng huýt, Hãn huyết bảo mã tăng tốc, mọi người vội vàng thúc ngựa, như chớp phóng đến Ly sơn.
Sau hai canh giờ, thắng bại rõ ràng.
Đến Ly sơn đầu tiên chính là con ngựa không chở theo ai. Lý Cảnh Lung thứ hai, Mạc Nhật Căn thứ ba, Cừu Vĩnh Tư thứ tư, A Thái thứ năm, Hồng Tuấn hạng chót.
Mọi người: “…”
“Ta thành lão đại rồi sao?” Cá chép yêu mờ mịt, kỳ tích luôn luôn tới quá nhanh, khiến không kịp trở tay thay quần áo.
Lý Cảnh Lung: “Cái này không thể được… Trên ngựa không có ai.”
“Thế nhưng Mạc Nhật Căn vừa nói.” Hồng Tuấn nói, ” ‘Ngựa ai’ tới trước Ly Sơn trước, chứ không phải ‘ai tới’ Ly sơn trước.”
Cá chép yêu sau lưng Hồng Tuấn, nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, mau gọi lão đại.”
Lý Cảnh Lung: “Cái này… lão…lão”
Lý Cảnh Lung đối một con Cá chép yêu gọi lão đại, thực sự không gọi được. Nếu ngày khác Khu ma ti toàn bộ hành động, lại để một con cá chép dẫn đầu mệnh quan triều đình, năm người Khu ma sư nam chinh bắc chiến… Việc này khiến người ta muốn thổ huyết.
Mọi người nhìn Lý Canh Lung, thầm nghĩ “Không muốn gọi! Không muốn gọi!” Ngươi không nhận, mọi người cũng sẽ không nhận, ngươi mà nhận một con cá chép chân đầy lông làm lão đại, sẽ vạn kiếp bất phục!
“Lão… Lão đại.” Lý Cảnh Lung nói.
“Không nghe thấy, nói to lên?” Cá chép yêu chống nạnh.
Lý Cảnh Lung đành phải nói: “Lão đại! Lão đại!”
“Ai, lão nhị.” Cá chép yêu đáp.
Lúc này bách vị tạp trần, trưởng sử hận bản thân cả đời số khổ, kêu một tiếng xong như từ giã cõi đời, mặt mũi bi thảm, cưỡi ngựa lên núi thẳng một đường.
Những người còn lại đành phải làm tiểu đệ, ngay cả Hồng Tuấn cũng gọi không nổi, thuận miệng gọi một tiếng, nói: “Đi đi! Tắm suối nước nóng!”
__________________
Không gian chi phù: phù chú không gian
[1] Phi thạch di sơn đào hải: đá bay dời núi lấp biển.