“Tìm kiếm đồ bị đánh rơi?” Glacis suy tư vài giây rồi nói: “Vậy chúng ta tiến hành một phán định đơn giản đi.”
Anh ta đẩy chồng bài Tarot chỉnh tề trên bàn sang phía Klein:
“Để lòng mình bình tĩnh, hồi tưởng về món đồ kia, lẩm nhẩm câu ‘Liệu có thể tìm được không?’, cùng lúc đó xào bài và rút bài.”
“Vâng.” Kỳ thật Klein hoàn toàn không nhớ rõ cuốn bút ký cũ đó trông như nào, chỉ thể lẩm nhẩm câu: Liệu có thể tìm được cuốn bút ký gia tộc Antigenous không? Trong tiếng lẩm nhẩm lặp đi lặp lại, hắn thuần thục xào bài, rút bài.
Glacis lấy một tấm trên cùng để ngang trước mặt Klein:
“Chuyển nó thành dọc theo chiều kim đồng hồ, sau đó lật lên. Nếu như là ngược, tức là hoa văn trên lá bài chạy về phía anh ấy, nghĩa là không tìm thấy được món đồ kia nữa. Còn nếu mặt thuận thì chúng ta tiếp tục bói toán để tìm vị trí cụ thể của nó.”
Klein làm theo lời nhắc, quay lá bài ngang thành dọc. Hắn cầm lấy một cạnh của lá bài Tarot rồi lật nó lên.
Đây là một bức hình lộn ngược, một lá bài ngược.
“Tiếc quá.” Glacis thở dài.
Klein không nói gì, bởi sự chú ý của hắn đều đổ dồn về lá bài Tarot này. Bởi lá bài để ngược này chính là một “Kẻ Khờ” mặc quần áo hoa lệ, đeo trang sức sáng ngời!
Lại là “Kẻ Khờ”? Trùng hợp đến thế ư… Dựa theo những gì Người Treo Ngược và Neil nói, bói toán là kết quả của việc kết nối giữa linh tính với Linh giới, với “Tôi” ở tầng cao hơn. Bài Tarot chính là một công cụ “gợi ý mang tính tượng trưng” để tiện cho việc đọc hiểu. Theo lý thuyết mà nói, dùng bất cứ công cụ bói toàn nào cũng không sao bởi chúng đều không ảnh hưởng tới kết quả… Klein nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Liệu tôi có thể bói xem món đồ đó có bị người khác nhặt được rồi không?”
“Được chứ, cứ làm y hệt theo cách vừa rồi là được.” Glacis vô cùng hứng thú, gật đầu đáp.
Klein lại xào bài, cũng yên lặng nghĩ câu hỏi. Rút bài, đặt ngang, quay theo chiều kim đồng hồ chuyển về học. Hắn chuẩn bị xong xuôi, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Klein hít vào một hơi thật sâu, giơ tay lật bài Tarot lên. Xin đừng lại là “Kẻ Khờ” nữa… Trong lúc cầu nguyện, hắn đột nhiên trầm tĩnh lại, bởi vì mặt chính của bài hiện lên “ngôi sao”, ngược!
“Xem ra chưa ai nhặt được món đồ kia cả.” Glacis mỉm cười, nói.
Klein khẽ gật đầu, hắn giơ tay phải lên gõ nhẹ hai cái vào ấn đường như đang suy nghĩ, sau đó móc hai đồng penny ánh lên màu đồng ố vàng rồi đưa cho Glacis.
“Không phải tôi bảo là miễn phí sao?” Glacis nhướng mày.
Klein cười đứng dậy:
“Đây là thể hiện sự tôn trọng với bói toán.”
“Được rồi, cảm ơn sự hào phóng của anh.” Glacis đứng lên, giơ tay.
Bắt tay xong, Klein lùi ra sau hai bước, quay người đi tới phía cửa, vặn tay nắm cửa. Lúc sắp đi ra ngoài thì hắn đột nhiên quay đầu, “À” một tiếng rồi nói:
“Này anh Glacis, tôi đề nghị anh mau đi gặp bác sĩ khám xem sao, chủ yếu là về phổi.”
“Vì sao?” Glacis ngạc nhiên hỏi lại. Đây là không hài lòng với kết quả xem bói nên đang rủa mình à?
Klein suy nghĩ đôi chút rồi nói:
“Đây là nhìn bệnh dựa theo sắc mặt, anh, ừm, ấn đường của anh biến thành màu đen.”
“Ấn đường biến thành màu đen…” Đây là lần đầu tiên Glacis nghe thấy lời miêu tả như này.
Klein không giải thích gì thêm, cười ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa gỗ lại.
“Rốt cuộc anh ta là bác sĩ không có giấy phép hay là thầy thuốc dân dã vậy?” Glacis buồn cười lắc đầu, sau đó thuận tay cầm gương bạc dùng cho xem bói. Anh ta nhìn thật kỹ, phát hiện quả thực ấn đường mình đã biến thành màu đen.
Chẳng qua đây là do môi trường, ánh sáng xuyên qua lớp rèm che khá tối, đâu chỉ là ấn đường biến thành màu đen, mà cả khuôn mặt đều đen đi!
“Một trò đùa khiến người ta không thích chút nào.”
Glacis lẩm bẩm một câu. Anh ta không yên tâm cho lắm nên tự xem bói sức khoẻ bản thân, xác nhận là không có vấn đề gì.
…
Khi rời khỏi câu lạc bộ bói toán, Klein đã có thêm kế hoạch cho tương lai sau này. Đó là mau chóng tích cóp tiền nộp phí năm, trở thành một thành viên của câu lạc bộ, từ đó bắt đầu đóng vai cái gọi là “Thầy Bói”.
Vì sao không tự mình làm, đó là vì tạm thời không có tài nguyên, không có con đường, lại không thể xuống phố mở hàng trên vỉa hè được, dù sao là người có thể diện, phải cần mặt mũi chứ.
Vài phút sau, hắn chờ xe ngựa công cộng, mất 2 penny đi tới phố Zoutelande không được coi là quá xa.
Đẩy cửa của công ty Bảo an Gai Đen, hắn không thấy cô gái tóc xù quen thuộc đâu cả, chỉ thấy vị Leonard Mitchell tóc đen mắt xanh toả ra thứ khí chất thi sĩ đang ngồi sau bàn tiếp đón.
“Chào buổi chiều, Roxanne đâu rồi?” Klein ngả mũ chào hỏi.
Leonard mỉm cười chỉ vào cánh cửa bên cạnh:
“Tối nay đến lượt cô ấy trực kho vũ khí.”
Không chờ Klein hỏi tiếp, Leonard như đang suy xét vấn đề gì mà nói:
“Này Klein, tôi có một chuyện mà tới nay vẫn thấy khó hiểu.”
“Chuyện gì?” Klein mù tịt.
Leonard đứng lên, cười nói với ngữ khí chậm rãi:
“Vì sao Welch và Naya tự sát ngay tại chỗ, mà anh thì lại về nhà?”
“Hẳn là nhân vật chưa biết rõ kia muốn tôi mang cuốn bút ký gia tộc Antigenous đi cất giấu.” Klein đáp bằng suy đoán đã được công nhận của mình.
Leonard chầm chậm bước vài bước, chợt quay người nhìn thẳng vào đôi mắt Klein:
“Nếu để cho các người tự sát là để diệt khẩu, xoá manh mối, vậy tại sao không thể anh phá huỷ cuốn bút ký kia ngay tại đó?”