“Ngài Kẻ Khờ, ngài chắc chắn là một vị trưởng giả giàu kinh nghiệm và có trí tuệ xuất chúng!”
… Klein giật giật khoé miệng, nhìn “Người Treo Ngược” và “Chính Nghĩa” vài giây rồi nói:
“Hôm nay tụ hội đến đây thôi.”
Nếu tiểu thư “Chính Nghĩa” có thể ảnh hưởng người thân của cô ta để thúc đẩy chuyện này xảy ra, mình có thể dẫn dắt Benson trước để anh ấy có cơ hội trở thành “Nhân viên chính phủ”.
Nghĩ kỹ ra thì Benson rất phù hợp với việc này. Chẳng qua “Chính Nghĩa” hẳn là sẽ không chủ động ra tay, bởi vì như vậy ta và “Người Treo Ngược” chỉ cần dò hỏi xem vị quý tộc nào đưa ra lời đề nghị này là có thể đoán được thân phận thật của cô ta ngay.
Đương nhiên là cô ta có thể đi đường vòng, dùng cách bí mật hơn.
“Tuân theo ý chí của ngài.” Audrey và Arges đồng thời đứng lên.
Klein khẽ dựa ra sau, cắt đứt liên hệ. Bóng dáng mơ hồ của “Chính Nghĩa” và “Người Treo Ngược” nhanh chóng tan đi. Bên trong toà đại điện khổng lồ như nơi ở của thần linh trên màn sương xám hiện giờ chỉ còn hắn lặng lẽ ngồi ở vị trí chủ nhân bên chiếc bàn dài.
Klein không nhảy thẳng xuống sương xám như lần trước, lần này hắn từ rời đi. Bởi vì hắn đã trở thành người phi phàm nên vẫn còn đủ tinh thần.
Sở dĩ hắn chấm dứt cuộc tụ họp của “hội Tarot” trước là vì đã biết thái độ thật sự của Kẻ Gác Đêm với cuốn bút ký gia tộc Antigenous, quyết định phải giả vờ thật sự tìm kiếm chứ không phải nằm vật xuống ngủ, như vậy sẽ bị đám người Dunn Smith nghi ngờ là mình làm gì đó ở nhà.
Hơn nữa hôm nay cũng thu hoạch được không ít.
Klein ngồi trên chiếc ghế trên trước chiếc bàn đồng thau dài, hai tay đặt lên tay ghế với mười ngón tay đan vào nhau, đôi mắt thâm trầm quan sát màn sương xám mênh mông vô biên kia, chỉ cảm thấy nơi này trống trải và yên tĩnh, dường như cả trăm nghìn năm qua chưa ai đặt chân tới.
Khi hắn tạo mối liên hệ “triệu hồi” hình chiếu của “Chính Nghĩa” và “Người Treo Ngược” thì hắn phát hiện được một việc khác, đó là khi trở thành người phi phàm, hắn vẫn thừa tinh lực để chạm vào một “ngôi sao đỏ rực” khác!
“Nói cách khác là có thể “triệu hồi” thêm một người nữa?” Klein hồi tưởng cảm giác này, nói với ngữ khí gần như khẳng định.
Nhưng hắn không vội thử, bởi vì không biết người được kéo vào đây sẽ có thân phận gì, có thái độ như thế nào. Dù sao không phải ai cũng vì có tính cách độc đáo mà hoà nhập rất nhanh như “Chính Nghĩa” với “Người Treo Ngược”, theo nhu cầu và dường như nguyện ý che giấu như bọn họ. Nếu kéo người giống như Dunn Smith, như vậy “tổ chức thần bí” mà hắn vừa thành lập chắc chắn sẽ bại lộ dưới “sự theo dõi của giáo hội” ngay.
Làm đại boss của tổ chức “tà ác” này, hắn cảm thấy con đường phía trước thật đáng lo.
Klein biết được đặc điểm phi thường của màn sương mù này, biết nó không phải thứ mà người phi phàm thuộc danh sách như Dunn Smith có thể “phá giải”, nhưng vấn đề là đã có sức mạnh phi phàm thì không thể không nghĩ tới sự tồn tại của thần linh.
Klein hiện tại tin rằng bảy vị thần chính thống đều thật sự tồn tại, đương nhiên hắn nghiêng về hướng là những thần linh này mạnh hơn những người ở danh sách cao một chút thôi, hơn nữa bị thứ gì đó hạn chế nghiêm ngặt nên chí ít từ kỷ thứ năm tới giờ, ngoài vài phần Lời dặn của thần ra thì không còn sự tích nào về bọn họ xuất hiện nữa.
“Haiz, cưỡng ép kéo người ta đến đây không phải chuyện tốt, có ai là thích bỗng dưng bị cuốn vào sự kiện thần bí đâu… Thôi sau này rồi tính…” Klein thở dài, đứng lên.
Hắn mở linh tính bản thân ra cảm ứng sự tồn tại của thân thể, sau đó bắt chước cái cảm giác khi rơi xuống.
Quang ảnh trước mắt biến đổi, sương mù và đỏ rực tức thì rời xa, Klein như xuyên qua một màng nước vô cùng vô tận, cuối cùng nhìn thấy thế giới hiện thực, về tới căn phòng tối om.
Lúc này hắn hoàn toàn tỉnh táo, và thật sự chiêm nghiệm cả quá trình này.
“Kỳ quái… Sương mù xám vẫn khác hẳn với Linh giới…”
Klein cử động tay chân, cảm nhận cơ thể chân thật của mình. Hắn nghiêm túc lĩnh ngộ một lúc, sau đó lắc đầu đi tới trước bàn, giơ tay kéo rèm cửa sổ ra.
Xoạt!
Rèm che được kéo sang hai bên, ánh sáng hắt vào khiến căn phòng sáng bừng lên.
Nhìn người đi đường qua lại trên con phố bên ngoài cửa sổ lồi, Klein hít vào một hơi, lặng lẽ lẩm bẩm:
“Nên đi làm. Mình nên đóng vai ‘Thầy Bói’ như nào nhỉ? Không thể quá vội… Giờ mình mới chỉ biết linh thị thôi…”
…
Khu Hoàng Hậu, Backlund.
Audrey Hall nhìn mình trong gương, thấy gò má vì kích động mà ửng đỏ lên với đôi mắt sáng ngời tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cô không rảnh nhìn kỹ những thứ này mà vội vàng hồi tưởng, sau đó nhấc chiếc bút gắn đá quý, rột rột viết phương pháp điều chế ma dược “Khán Giả” lên tờ giấy da dê tinh xảo:
“80 ml nước cất, thêm 5 giọt tinh hoa thuỷ tiên mùa thu, thêm 13 gam bột hoa thược dược răng bò, thêm 7 cánh hoa tinh linh, một đôi mắt của cá Manhal trưởng thành, và 35 ml máu cá đen sừng dê.”
Phù… Audrey thở hắt ra, xem lại mấy lần mới xác nhận là không sai lầm.
Cô ta ngẫm nghĩ, rồi bắt đầu viết tên những đồ hoá học xung quanh phương pháp điều chế ma dược, nguỵ trang nó thành một tờ giấy ghi kiến thức khoa học phức tạp, hỗn loạn.
Ừm, chỉ cần không chủ đích đọc kỹ, kẻ nào giở ra xem qua sẽ không phát hiện được chi tiết mà mình che giấu… Giỏi quá! Audrey tự khen mình một câu rồi chuyển suy nghĩ tới cách kiếm vật liệu:
“Trước tiên là tìm trong nhà kho của gia đình mình đã, phần còn lại thử xem có thể trao đổi với những người khác không… Nếu vẫn không tìm đủ được thì chờ lần tụ hội sau nhờ Kẻ Khờ và Người Treo Ngược hỗ trợ… Lấy gì làm thù lao nhỉ?”
Audrey suy tính một lúc, sau đó khép bút ký lại rồi đặt lên giá sách nhỏ trong phòng ngủ, tiếp theo nhẹ nhàng đi đến chỗ cửa rồi mở cửa ra.
Một con chó lông vàng đang ngoan ngoãn ngồi ở ngoài.
Audrey nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời:
“Susie, mi hoàn thành nhiệm vụ rất tốt! Trong những truyện nhiều kỳ trên báo thì các vị thám tử luôn có một trợ thủ đắc lực đi theo. Chị thấy sau ‘Khán Giả’ chân chính cũng cần có một chú chó theo đuôi…”
…
Trong tầng hầm lay lắt ánh nến, Arges Wilson giơ lòng bàn tay lên nhìn chăm chú. Hồi lâu sau anh ta mới cảm khái:
“Vẫn thần kỳ như vậy, hoàn toàn không thể biết rõ…”
Cho dù anh có chuẩn bị đầy đủ từ trước thì vẫn không hiểu rõ “Kẻ Khờ” đã “triệu hồi” mình như thế nào…
Anh ta dời mắt xuống quyển trục da dê trên bàn.
Phần tiêu đề của cuộn giấy da dê kia có ghi một hàng chữ Hermes bằng mực màu xanh đậm:
“7, Nhà Hàng Hải.”