“Ba, mẹ, con đã về rồi.” Mặc Dận xách theo một đống hành lý đi tới.
“Ừm, vất vả rồi.” Đối với đứa con lớn nhất này, Mặc Tuyển Thần luôn không phải quan tâm quá nhiều.
“Không vất vả.” Anh luôn cho rằng, chuyện làm anh thấy hạnh phúc nhất chính là ở bên cạnh cục cưng.
“Mấy người đừng đứng ngoài cửa nữa, mau lên lầu sắp xếp một chút, lát nữa là có thể ăn cơm rồi.” Giọng của Lan Tuyết Mai truyền ra từ phòng bếp.
Lúc này Mặc Tuyển Thần mới phản ứng lại, kéo Mặc Khuynh Thành chạy lên lầu, Mặc Dận theo sau, mà Mặc Giác đứng trước cửa nhà, lập tức bị mọi người bơ hoàn toàn.
Mặc Khuynh Thành thay quần áo xong liền đi xuống nhà cùng Mặc Dận, liếc mắt thấy Mặc Giác đang ngồi trên sofa u oán nhìn mình.
Mặc Khuynh Thành tự thề sẽ bơ đến cùng, kéo Mặc Dận ngồi xuống chỗ cách xa anh hai nhất.
Mặc Giác càng u oán, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm cô, muốn bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu tủi thân.
“Ba ba, ba có biết anh hai đi đâu không? Hôm nay con về mà anh ấy cũng không ở nhà.” Ánh mắt Mặc Khuynh Thành nhìn Mặc Tuyển Thần sáng lấp lánh.
Mặc Dận ngồi cạnh sao lại không hiểu tâm tư của cô, cũng hùa theo nói: “Có phải nó lại chơi bời ở đâu rồi không?”
“Tiểu tử thối kia cũng không biết đi đâu, gọi điện thoại cũng không nghe máy, nhưng tiểu quai, con đừng lo cho nó, nó lớn như vậy rồi, ở bên ngoài một lúc cũng không chết được.”
Mặc Giác nghe được câu cuối cùng, lập tức rống lên: “Bổn đại gia đang ở ngay trước mặt mấy người đây!”
“Ơ, ai đang nói vậy?”
“Cục cưng, không có ai cả.”
“Đúng vậy tiểu quai, chắc là con mệt rồi, ăn cơm trưa xong thì nhanh chóng đi nghỉ đi.”
“Em gái nhỏ à, anh sai rồi, thật sự sai rồi mà, lúc nãy anh phải suy nghĩ vài chuyện, thật sự không phải cố ý không để ý đến em, em gái, tha thứ cho anh hai đi, anh hai biết sai rồi!”
Mặc Giác tủi thân bổ nhào đến trước mặt Mặc Khuynh Thành, ôm đùi cô, giả bộ khóc lóc nức nở, thỉnh thoảng còn lau khuôn mặt không chút nước mắt của mình lên người cô.
Mặc Khuynh Thành bị trò đùa của cậu doạ phát sợ, giống như đang biến cô thành một tên đàn ông phụ bạc vậy.
“Phụt…haha…”
Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy Lan Tuyết Mai đang bưng mâm cơm đứng trước sofa, cười rất vui vẻ.
“Tiểu quai, tiểu Giác lại làm gì chọc cho con không vui à?”
“Mẹ, anh hai đang tương tư.” Mặc Khuynh Thành không khách sáo mà bôi nhọ Mặc Giác.
“Em gái nhỏ, anh đâu có tương tư, chỉ là lúc đó có vài việc cần suy nghĩ!”
“Hừ.”
Lan Tuyết Mai làm sao lại không nhìn ra là con gái đang cố ý gây chuyện, chỉ có thể cho Mặc Giác một câu tự cầu phúc đi.
“Mẹ, con… con bưng thức ăn giúp mẹ.” Mặc Giác thật sự không đối phó được nữa, ai bảo người sai là cậu chứ.
Mọi người nhìn bộ dạng ảo não của Mặc Giác, nhìn nhau cười.
Ăn cơm xong, Mặc Khuynh Thành bị Lan Tuyết Mai giục lên lầu nghỉ ngơi, còn Mặc Dận lại bị Mặc Tuyển Thần gọi vào phòng đọc sách.
Hoa Hạ là quốc trà, cũng là nước đầu tiên sử dụng lá trà, trà này có văn hoá từ lâu đời lại mang theo vẻ huyền bí, từ tay Mặc Tuyển Thần, ấm nước sôi nóng vừa đủ, từ từ ủ trà.
Nhấp một ngụm trà nhỏ, lông mày giãn ra, tâm trạng khoan khoái, cả người đều thả lỏng.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào tiểu quai còn đi chưa vững mà nay đã là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi. Còn nhớ lần đầu tiên con nhìn thấy con bé, lập tức chạy tới ôm chặt nó, nói với chúng ta, con sẽ chăm sóc nó. Giờ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tiểu Dận, con có còn nghĩ như vậy không?”
Ánh mắt sắc bén của Mặc Tuyển Thần nhìn thẳng vào Mặc Dận ngồi phía đối diện, không phải ông không tin con trai của mình mà vì từ nhỏ tiểu quai đã trải qua quá nhiều đau khổ, nếu trái tim của anh bây giờ đã thay đổi, bản thân ông cũng sẽ không gượng ép, chỉ đành gả tiểu quai đi sớm một chút, tránh cho sau này cô lại động lòng.
“Ba, em ấy là của một mình con.”