“Không, ta chỉ là người dẫn đường, đơn giản hoá quá trình cô muốn viết ra, biến thành phương thức mài ra nét. Nếu bản thân cô không muốn ‘nói ra’ thì sẽ không có dấu vết gì hiện ra cả.” Klein trấn an với giọng nói trầm thấp.
“Là vậy à… Chúng tôi chỉ cần ghi nhớ kỹ hình dáng những ký hiệu hoặc chữ viết kia là có thể dựa theo ý muốn mà bày nó ra?” Audrey thở phào một hơi, lại giật mình hỏi.
“Đúng vậy.” Klein trả lời ngắn gọn.
“Phương thức này không tệ. Tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, đừng nghi ngờ trí nhớ của mình. Sau khi trở thành ‘Khán Giả’ rồi, trí nhớ của cô sẽ được tăng lên rất nhiều.” Arges xem thử nghiệm vừa rồi, chỉ cảm thấy “Kẻ Khờ” còn thần bí và mạnh hơn những gì mình nghĩ. Còn với trí nhớ của mình, anh ta tin rằng lần thăng cấp tiếp theo trí nhớ cũng sẽ tăng lên theo.
Audrey sung sướng gật đầu nói:
“Điều này đúng là làm cho người ta vui vẻ. Người Treo Ngược, anh còn gì để dạy cho tôi về ‘Khán Giả’ nữa không?”
Nói tới đây, cô ta quay đầu nhìn về vị trí chủ nhân:
“Ngài Kẻ Khờ, tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, cố gắng tìm kiếm thật nhiều nhật ký bí mật của Russel đại đế.”
“Ta nói rồi, ta là kẻ thích trao đổi đồng giá. Thù lao dự chi vừa rồi tương đương với mỗi người hai trang nhật ký. Nếu thừa thì ta sẽ trả thêm.” Klein bình tĩnh nói kiểu không thèm bắt nạt trẻ con.
Còn thù lao tới từ đâu? Đương nhiên là từ nhật ký bí mật của Russel đại đế rồi, biến nó thành một vòng tuần hoàn tốt đẹp.
“Ngài đúng là một quý ngài hào phóng.” Arges im lặng vài giây rồi giơ tay trước ngực, hơi cúi đầu.
Sau khi hành lễ, anh ta chuyển sang phía “Chính Nghĩa”:
“Tôi nhắc lại một lần nữa rất rõ, Khán Giả mãi mãi chỉ là Khán Giả. Tôi biết có rất nhiều kẻ thích làm khán giả tưởng mình là nhân vật chính hoặc nhân vật khác mà trút rất nhiều tình cảm vào đó, thế nên mới khóc theo vở kịch, cười theo vở kịch, phẫn nộ theo vở kịch, bi thương theo vở kịch. Nhưng đây không phải là việc của ‘Khán Giả’ như cô.
Đối mặt với những ‘vở kịch’ trong xã hội thế tục này, đối mặt với mỗi một người tự giác hoặc không tự giác đóng vai các nhân vật, cô bắt buộc phải giữ cái thái độ bàng quan tuyệt đối, chỉ như vậy cô mới có thể tỉnh táo mà khách quan xem xét bọn họ, phát hiện động tác thói quen của bọn họ, phát hiện lời nói dối của bọn họ, ngửi được mùi vị khẩn trương từ bọn họ, từ những manh mối rất nhỏ mà nắm bắt được ý nghĩ thực sự của bọn họ.
Tin tôi, bởi vì cảm xúc khác biệt mà mỗi người tất nhiên sẽ tiết ra những ‘vật’ khác nhau, toả ra thứ mùi vị khác nhau. Nhưng chỉ ‘Khán Giả’ chân chính mới có thể ngửi ra được. Một khi trút tình cảm vào rồi, sức quan sát của cô sẽ bị ảnh hưởng, cảm ứng của cô về cảm xúc của kẻ khác sẽ sai lệch đi.”
Audrey chăm chú lắng nghe, mắt càng lúc càng ngời sáng:
“Nghe qua thì rất, rất, rất là thú vị!”
Klein thì nghĩ tới một thứ: Nhìn chung yêu cầu cơ bản của ma dược “Khán Giả” là “làm một Khán Giả trung lập tuyệt đối”. Điều này tương đương với việc đóng vai ở một trình độ nào đó… Đóng vai? Chẳng lẽ “đóng vai” mà Russel đại đế nói là chỉ điều này? Như vậy ta cần đóng vai “Thầy Bói” rồi từ đó tiêu hoá hết ma dược?
Ngay khi Klein đang suy nghĩ, Arges đã giảng giải xong những yêu cầu mà anh ta biết về “Khán Giả”. Anh ta trầm ngâm một lát rồi nói:
“Hình như không còn chuyện gì rồi nhỉ? Có lẽ chúng ta có thể hàn huyên đôi chút, nói những chuyện xảy ra bên người, có thể đó là những tin tức bình thường nhất với mình, nhưng lại là manh mối vô cùng quan trọng với kẻ khác.”
“Đồng ý.” Klein lấy lại tinh thần, khe khẽ gật đầu. Hắn cũng định thử đóng vai một vị “Thầy Bói”, dù sao thì thoạt trông chẳng có ảnh hưởng xấu gì.
“Vậy bắt đầu từ Người Treo Ngược trước nhé?” Audrey vô cùng hứng thú, đồng ý ngay tắp lự.
Arges suy nghĩ một chút rồi nói:
“Cái tên đại hải tặc tự xưng là ‘Thượng tướng Ludwell’ lại bắt đầu chuyến thăm dò tới cực đông của biển Sunia.”
“Ồ, là chủ nhân tàu ‘Tulip Đen’?” Audrey ngẫm nghĩ rồi hỏi.
“Đúng vậy.” Arges gật đầu trả lời.
Mình không biết kẻ đó là ai… Klein không lên tiếng mà chỉ ngồi nghe, lòng thì nghĩ mình nên nói cái gì để vừa không để lộ bản thân mà vừa nhận được tin tức hồi báo. Hắn nhanh chóng quyết định, duy trì hình tượng cao siêu của “Kẻ Khờ”, dùng ngón tay vuốt ve phần mép chiếc bàn dài:
“Theo ta được biết, hội Mật Tu bị mất một cuốn bút ký của gia tộc Antigenous.”
Tin này không chỉ Kẻ Gác Đêm thành phố Tingen biết, mà hội Mật Tu và những người phi phàm có mối quan hệ chặt chẽ với bọn họ cũng biết.
“Bút ký gia tộc Antigenous?” Arges lặp lại rồi khẽ cười, lắc đầu: “Tôi thật tò mò phản ứng của giáo hội Nữ Thần Đêm Tối khi biết tin này.”
Vì sao chỉ nói giáo hội Nữ Thần Đêm Tối? Klein bắt được chi tiết này, nhưng lại không tiện hỏi vì như vậy sẽ phá hỏng hình tượng cao siêu thần bí của “Kẻ Khờ”.
Lúc này Audrey nghi hoặc mở miệng:
“Vì sao anh lại tò mò chuyện này? Giáo hội của Nữ thần sẽ có phản ứng gì đặc biệt sao?”
Arges cười nói:
“Gia tộc Antigenous đúng là bị giáo hội nữ thần Đêm Tối huỷ diệt. Cụ thể là cuối kỷ thứ tư hay đầu kỷ nguyên này thì tôi không rõ lắm.”
Điều này… Đồng tử mắt Klein rụt lại, hắn đột nhiên thấy người lạnh lạnh: Như vậy xem ra Kẻ Gác Đêm coi trọng cuốn bút ký gia tộc Antigenous hơn xa những gì mình nghĩ! Sở dĩ bọn họ đề nghị mình thành người phi phàm thì “có công lao” và “phòng ngừa nguy hiểm” chỉ là một phần nhỏ bé, nguyên nhân chính là bọn họ muốn mình tăng linh cảm lên để tìm được cuốn bút ký. Đội trưởng chưa hề giấu diếm điều này, có nhắc tới, chẳng qua lúc ấy mình không để ý…
Nghe Người Treo Ngược giải thích, Audrey tỏ ra vô cùng hứng thú:
“Thật không ngờ lại còn có chuyện như này… Được rồi, tới lượt tôi, để xem nên nói gì nào.”
Cô khẽ nghiêng đầu, giơ tay đỡ trán, cười khẽ rồi nói:
“Ngày hôm qua tôi được thầy lễ nghi dạy cách té xỉu như nào mà vẫn tao nhã mà không mất lịch sự. Đây là kỹ xảo rất thiết thực khi muốn tránh né những tình huống xấu hổ hoặc mấy tên đáng ghét trong các trường hợp xã giao… Ha ha, vừa rồi tôi tổ chức ngôn ngữ thôi, điều tôi muốn nói chính là, chiến tranh bờ đông biển Balam thất bại, vua, thủ tướng và các quý ông đều chịu áp lực rất lớn, rất muốn thay đổi.”