“Một lần” thì dễ lẫn lộn với việc gõ đầu theo bản năng, “ba lần” thì ở lúc gặp nguy hiểm lại có khả năng lãng phí thời gian quý giá. Còn động tác như búng tay thì quá cá tính, dễ khiến người ta phát hiện.
Hắn kiểm soát lực chú ý, quan tưởng một đám quả cầu ánh sáng tụ lại để tiếp tục tiến vào trạng thái minh tưởng.
Dưới sự dẫn dắt của Neil, hắn trải qua quá trình ám chỉ và luyện tập lặp đi lặp lại, cuối cùng đã “thiết lập” được “động tác đóng mở”.
Hắn nắm hờ tay, dùng đốt ngón tay ở ngón trỏ gõ lên ấn đường hai cái, tầm mắt Klein bỗng có thêm sự khác biệt về độ dày và ánh sáng khí tràng với màu sắc khác biệt. Lại gõ hai cái, tất cả khôi phục như cũ, không hề có chút khác thường nào.
“Đã nắm giữ được rồi…” Hắn vui sướng cảm khái. Mãi đến lúc này hắn mới phát hiện mình đã mệt như có thể gục đầu ngủ bất cứ lúc nào, đầu đau như thể thức thông ba đêm liền vậy.
Neil cười nói:
“Chúng ta không phải ‘Kẻ Không Ngủ’, mỗi lần luyện tập quá sức hoặc sử dụng linh thị quá mức đều cần đi ngủ để phục hồi. Bây giờ cậu có thể về nhà, nghỉ ngơi thật tốt, tới xế chiều đi dạo từ chỗ ở của Welch tới phố Chữ Thập Sắt, tranh thủ nhanh chóng phát hiện manh mối cuốn bút ký gia tộc Antigenous. Đến ngày mai chúng ta lại tiếp tục giảng dạy phần tri thức thần bí học. Đương nhiên cậu đừng quên việc đọc đám tài liệu lịch sử này đấy.”
“Vâng.” Klein đồng ý hai tay hai chân với sự sắp xếp của Neil.
Hắn cầm gậy batoong đi ra khỏi phòng luyện kim, nhìn cửa ngầm khép lại và Neil trở về kho vũ khí, hắn day day ấn dường và huyệt thái dương, bám lấy lan can đi lên cầu thang từng bước một.
Lúc này Dunn Smith đi tới từ phía sau, khoé miệng khẽ nhếch, ánh mắt sâu thẳm, nói:
“Nghe Neil kể là cậu thích ứng rất dễ, bất kể là minh tưởng hay linh thị.”
“Có lẽ đây là điểm đặc biệt của ‘Thầy Bói’.” Klein khiêm tốn. Hắn đoán là vừa rồi Dunn trông kho vũ khí thay cho Neil.
Dunn bước chậm lại, chỉ đi trước Klein một chút. Anh ta im lặng vài giây rồi không quay người lại mà nói:
“Cậu phải nhớ kỹ, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo, cũng sẽ hại chết người phi phàm, đừng có đi tìm tòi nghiên cứu mấy cái tiếng thì thầm không nên nghe và những thứ không nên thấy. ”
“Vâng.” Klein biết đây là lời nhắc nhở một lần nữa về người phi phàm mất khống chế.
Bước vào công ty Bảo an Gai Đen, hắn cùng Roxanne, người chưa hề hay biết hắn đã trở thành người phi phàm, chào nhau. Hắn chậm rãi đi ra cửa, xuống đường rồi ngồi xe ngựa công cộng tuyến không cố định về phố Hoa Thuỷ Tiên, suýt thì ngủ quên dọc đường.
Lúc này vẫn là buổi sáng, nhiệt độ không khí chỉ hai mươi sáu, hai mươi bảy độ, Klein lấy chiếc chìa khoá bằng đồng từ chỗ đai lưng rồi mở cửa nhà.
Căn nhà lúc này còn thiếu rất nhiều đồ chưa mua, phòng khách và nhà ăn đều rỗng tuếch. Benson đi làm còn Melissa đi học, cả hai đã đi từ sáng sớm.
Klein mặc kệ việc khác, đóng cửa lại rồi nhanh chóng lên tầng, bước vào căn phòng ngủ có giá sách của mình.
Sau khi cởi áo đuôi én treo lên trên giá, hắn vội vã phi lên giường, đầu vừa chạm gối cái là đã chìm vào giấc ngủ say.
Klein bị ánh sáng mặt trời chiếu cho tỉnh giấc. Hắn nghiêng đầu đi, từ từ mở mắt, phát hiện lúc này mặt trời đang lên cao.
“Mấy giờ rồi? Chẳng lẽ lỡ mất ‘buổi tụ hội Tarot’ chiều nay chăng?”
Hắn vùng dậy, đi tới giá treo mũ áo vì hắn chưa lấy đồng hồ bỏ túi ra khỏi chiếc túi bên trong áo đuôi én. Hắn không chỉ quên việc này, mà còn quên đóng cửa phòng ngủ, quên kéo lớp rèm che cửa sổ lồi lại.
Cạch!
Klein lấy đồng hồ ra, ấn nắp nhìn giờ, lập tức yên tâm.
Lúc này mới hơn mười hai giờ, còn không ít thời gian nữa mới tới ba giờ chiều đã hẹn sẵn – hôm nay là thứ Hai, ngày tụ hội của hắn, “Người Treo Ngược” và “Chính Nghĩa”.
Klein làm cái tư thế suy nghĩ gõ lên ấn đường hai cái. Tầm mắt hắn lại biến hoá, thấy khí tràng của mình khôi phục màu sắc sáng ngời.
Lại gõ hai cái rời khỏi linh thị, hắn thoải mái đi xuống tầng một, đun một bình nước nóng, thả ít lá trà kém chất lượng rồi cùng với nó và một ít bơ mà ăn hết một chiếc bánh mì mạch đen.
Sau đó Klein lấy giáo trình lịch sử và bút ký của nguyên chủ ra, nhàn nhã tiến hành “ôn tập” và củng cố.
…
Hai giờ năm mươi bảy phút chiều, Klein gấp sách, đóng nắp bút lại, kéo rèm che cửa sổ. Ngay sau đó hắn khoá trái phòng ngủ, làm cho căn phòng trở nên rất tối.
Hắn lại gõ nhẹ ấn đường hai cái mở linh thị nhìn xung quanh. Xác nhận trong phòng không có linh thể vô hình nào, Klein kết thúc linh thị, lấy đồng hồ bỏ túi ra xem giờ.
Tích tắc, tích tắc.
Vào lúc ba giờ kém một phút, hắn bước bốn bước theo hình vuông chiều ngược kim đồng hồ như lúc trước, mỗi một bước đều đọc chú văn tiếng Hán tương ứng. Chẳng qua lần này hắn không chuẩn bị đồ ăn nữa.
Klein nhắm mắt lại, cảm thấy mu bàn tay ngưa ngứa, dường như bốn chấm đen tạo nên hình vuông ở chỗ đó đang nổi lên.
Tiếng gào thét điên cuồng và tiếng thì thào mê hoặc bắt đầu vang lên, nhưng Klein nhận ra không còn đau đầu nghiêm trọng như trước nữa. Không phải hắn không bị ảnh hưởng, mà hắn có thể gắng hết sức khống chế bản thân không chủ động nghe chúng nó nữa.
Sau khi trở thành người phi phàm, hắn đã có năng lực tự kiềm chế khi rơi vào tình cảnh này.
“Thân thể” hắn nhanh chóng trở nên nhẹ nhàng, nổi lên bên trên. Hắn nhìn thấy màn sương mù mông lung, tràn ngập, xám trắng, bao la, nhìn thấy vô số “ngôi sao” đỏ sậm. Mà hai trong số đó có mối liên hệ nho nhỏ với hắn, làm cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Klein nhìn bản thân mơ hồ, nghi hoặc thì thào:
“Thể tinh linh mà Neil nói?”
Hắn yên lặng vài giây, sau đó lại biến ảo ra một toà thần điện rộng lớn, chiếc bàn đồng thau dài cùng với hai hai chiếc ghế dựa có những biểu tượng chòm sao khác nhau bên dưới mái vòm rộng lớn trên sương mù xám.
Klein đi tới ghế chủ nhân rồi ngồi xuống, làm cho thân thể và khuôn mặt được bao phủ bởi lớp sương mù còn dầy hơn trước, sau đó giơ tay phải ra chạm vào hai ngôi sao “đỏ rực” quen thuộc, xây dựng mối liên hệ kỳ diệu.