Bọn họ vội vã đi tới ngoài cửa ngự thư phòng, được Lâm Ân dẫn đi vào.
Lâm Ân vừa đi vừa khuyên nói: “Mấy vị đại thần nên có chừng mực, nô tài xem chừng sắc mặt bệ hạ không tốt lắm đâu.”
Mấy vị đại thần sợ tới mức dừng bước, xoa một chút mồ hôi trên trán. Bọn họ chạy một mạch tới, không dám nghỉ ngơi, bây giờ đầu đầy mồ hôi hột,thấm ướt cả lưng.
“Đa tạ tổng quản Lâm nhắc nhở, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận ứng phó.”Tính khí bệ hạ ở toàn bộ triều đình có người nào không biết?
Đều nói gần vua như gần cọp, bọn họ nhận bổng lộc triều đình, sẽ làmviệc vì triều đình. Nhất định là bệ hạ nhìn thấy tấu chương mà bọn họtrình lên, mới nóng nảy như vậy.
“Trái lại tới rất nhanh.” An Hoằng Hàn giơ tay lên, toàn bộ tấu chương ném hướng hướng ba vị đại thần.
Bọn họ không dám né tránh, mặc cho tấu chương nện ở trên mặt, không dám phát ra lời oán giận nào.
“Cầu xin bệ hạ thứ tội.” Ba gã đại thần quỳ xuống, chân tay áp sát, dập đầu xuống mặt đất.
“Trẫm phong các ngươi làm quan, không phải để các ngươi ăn không ngồirồi! Nhìn xem sản lượng lương thực năm nay, thế nhưng thấp gần một nửaso năm trước! Các ngươi đều đi làm cái gì, không muốn đầu nữa, trẫm sẽthành toàn các ngươi.” An Hoằng Hàn giận dữ nói, cặp mắt bốc lên lửagiận, nheo mắt quan sát ba người.
Chân tay ba vị đại thần càng nằm rạp xuống hơn, thân thể còn hơi run rẩy.
Tịch Tích Chi cũng bị tiếng quát giận dữ của An Hoằng Hàn dọa sợ co lạithân thể. Vị chủ nhân này mới đúng là nhân vật đáng sợ nhất đi!
“Hồi. . . . . . Hồi bẩm bệ hạ, năm nay Phong Châu gặp lũ lụt nên đến hạt thóc cũng không thu được, vì vậy sản lượng lương thực mới thấp xuốnggần một nửa.” Vị đại thần quỳ ở giữa run rẩy nói.
Ba người bọn họ đều là lão quan viên trong triều đình, làm việc tươngđối nghiêm túc có trách nhiệm. Vài năm qua sản lượng thu hoạch lươngthực ở Phong Châu đều cao nhất, năm nay không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên nước lũ dâng lên làm ngập toàn bộ ruộng đất.
An Hoằng Hàn đập tay xuống bàn, “Nước lũ dâng liền tu sửa đê điều.”
“Bệ hạ, vi thần đã nói như vậy với phủ nha Phong Châu, nhưng bọn họ hồiâm. . . . . . bất kể tu sửa nhiều lần, đê điều cũng sẽ đột nhiên sụpxuống.” Chuyện này nói ra, cũng rất kì quái.
Từ nhiều năm trước đến nay, Phong Châu mưa thuận gió hòa, năm nay tươngđối nhiều tai ương. Bởi vì nước lũ tràn lan, cuộc sống của rất nhiều dân chúng Phong Châu khổ không thể tả. Nông dân nghèo không có lương thựcsống tạm bợ, đều đi xa xứ, tha hương rồi.
Lông mày An Hoằng Hàn lần nữa nhíu lại, tức giận tiêu tán không ít, ngược lại biến thành khổ não.
Tịch Tích Chi nghe đến đó, theo đó cũng cảm thán. . . . . . Loài ngườiđứng trước thiên tai bệnh tật luôn bất lực như thế. Hồi tưởng lại lờinói của vị cựu thần kia, trong đầu Tịch Tích Chi nảy ra một suy đoán lớn mật, nhưng không lâu sau liền phủ nhận nó.
Chắc không phải thế. . . . . .
Tai nạn là chuyện rất bình thường. Nếu thật giống như nàng nghĩ thì chuyện liền thành lớn.
“Chuyện quan trọng như vậy, vì sao không bẩm báo?” An Hoằng Hàn trầm giọng làm người ta đoán không ra tâm tư của hắn.
Trừ bên ngoài lông mày nhíu chặt thì vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng không chút thay đổi.
Ba vị đại thần phía dưới nhất thời tay chân luống cuống, ấp úng nói không ra lời.
“Không nói, trẫm liền cắt đầu lưỡi của các ngươi để cho các ngươi về sau có miệng cũng không thể nói.” An Hoằng Hàn gõ xuống bàn có tiết tấu,nhếch miệng lộ ra chút châm chọc.
Thân thể ba vị đại thần run rẩy, cựu thần bên trái không chịu nổi uy ápAn Hoằng Hàn phóng ra là người thứ nhất mở miệng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, là đại nhân Tư Đồ phân phó chúng ta, loại chuyện nhỏ này không nên bẩm báo bệ hạ, làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi.”
An Hoằng Hàn vỗ bàn mạnh một cái, nổi giận lớn tiếng nói: “Chuyện nhỏ!Hạt thóc ở Phong Châu không thu được, dân tị nạn trôi giạt khắp nơi, đây là chuyện nhỏ? Như vậy các ngươi nói trẫm nghe, loại chuyện gì mới tính là việc lớn!”
“Bệ hạ bớt giận.” Ba vị đại thần vẫn cúi đầu, không dám nâng lên. Nghe An Hoằng Hàn lại một lần rống giận, tim nhảy tới cổ họng.
Đều do bọn họ tin lời nói của Tư Đồ Tả mới che giấu chuyện tình này. Nếu lúc trước bẩm báo bệ hạ thì giờ đã không bị bị bệ hạ hỏi tội.
“Bớt giận? Trẫm lấy cái gì bớt giận! Trẫm xem mỗi người các ngươi đềumuốn được tước mũ ô sa(1) rồi.” An Hoằng Hàn nheo mắt, cả người toát rakhí thế lạnh lùng.
(1) Tước mũ ô sa: không làm quan
Tịch Tích Chi cách hắn gần nhất cho nên cảm nhận được đầu tiên. Móngvuốt vỗ nhè nhẹ cánh tay hắn, hi vọng hắn bình tĩnh trở lại.
Nhận được ý tốt của con chồn nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo của An Hoằng Hànchiếu sáng về phía nó, ngón tay nhẹ nhàng thuận lông cho nó. Ngừng lạicơn giận của mình, An Hoằng Hàn lạnh lẽo nói: “Tốt nhất các ngươi chotrẫm một cái giải thích, trước buổi lâm triều ngày mai bàn bạc phươngpháp hữu dụng để giải quyết chuyện này, nếu không các ngươi có thể đitrước xuống gặp tiên hoàng.”
Ba vị đại thần khúm núm dập đầu, “Vi thần chắc chắn dốc hết toàn lực sửa chữa.”
“Cút ra ngoài.” An Hoằng Hàn không hề nhìn thêm bọn họ một lần.