“Tuyết Tuyến Tử tìm được vợ chưa cưới của ngươi nhanh như vậy, chắc không phải do hắn thần thông quảng đại đâu, mà nhờ may mắn thôi.” Đường Lệ Từ nói, “Ta đoán hắn bắt gặp vị tiểu cô nương xinh đẹp như hoa kia dọc đường, đi theo nàng ta đến tận Dư Gia kiếm trang của Dư Khấp Phượng, sau đó tình cờ thấy xe ngựa của Bạch Tố Xa nên mới biết tung tích nàng ta.”
Trì Vân hừ một tiếng, “Lão tử mà tóm được ả đàn bà này thì nhất định phải vung đao chém chết ngay.” Thẩm Lang Hồn không nói nửa lời, dường như những lời hai người kia đang nói chẳng hề khiến hắn tò mò. Ba người đến nhà người phụ nữ trong thành đang cho Phụng Phụng bú nhờ để đón nó về, sau đó Đường Lệ Từ thuê một chiếc xe ngựa đi về phương nam.
Bên trong xe ngựa, Thẩm Lang Hồn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngồi xếp bằng ở một bên trông như một pho tượng gỗ. Trì Vân nằm dài ra ghế, hai cái chân còn gác lên người Thẩm Lang Hồn mà hắn cũng không giận. Đường Lệ Từ ngồi cạnh Trì Vân, cũng may xe ngựa rất rộng rãi, đầu Trì Vân vẫn còn cách y một khoảng. Xe ngựa dần dần đi xa khỏi Điện Thành, từ đây đi thẳng về phía trước hơn trăm dặm nữa là đến Quan An, Dư Gia kiếm trang nằm ngay bên ngoài Quan An.
“Thẩm huynh,” Đường Lệ Từ bế Phụng Phụng, Phụng Phụng ngồi bên trong xe ngựa rung rung lắc lắc tỏ ra rất vui vẻ, hai tay nắm chặt cổ áo Đường Lệ Từ kéo quần áo y xộc xệch, lộ ra cả bả vai phải. Đường cong bả vai hoàn mỹ, mềm mại trơn bóng, y không để ý, bất ngờ quay sang nói với Thẩm Lang Hồn, “Ta có chuyện muốn hỏi.” Thẩm Lang Hồn nhắm mắt không trả lời, Đường Lệ Từ lại tiếp, “Thẩm huynh có thể hỏi lại ta một câu.” Vừa nói ra câu này, Thẩm Lang Hồn đột nhiên mở mắt. Ánh mắt hắn bình thường không có thần thái, nhưng một khi mắt sáng lên sẽ giống như viên minh châu rực rỡ, như kim cương tỏa sáng lấp lánh khiến người khác chấn động. Hắn hờ hững hỏi, “Chuyện gì?”
Đường Lệ Từ chỉ con rắn đỏ trên mặt hắn, “Hình xăm này từ đâu ra?”
Thẩm Lang Hồn không đáp, đôi mắt tràn đầy ánh sáng của hắn nhìn chằm chằm thành xe một lúc lâu mới nhàn nhạt hỏi, “Võ công của ngươi có được là nhờ Hoán Công Đại Pháp?”
Đường Lệ Từ mỉm cười đáp mà không hề chớp mắt, “Không sai.”
Ánh sáng trong mắt Thẩm Lang Hồn lại càng bùng phát dữ dội, hắn đột ngột quay sang nhìn y chằm chằm, “Hay lắm!” Đường Lệ Từ nhìn lại hắn không chớp mắt, nếu nói ánh mắt Thẩm Lang Hồn như quang như điện, thì ánh mắt Đường Lệ Từ lại chất chứa ngàn vạn câu từ, giống như trăm ngàn loại tâm tư tình cảm rót chung vào một cái chén, cứ thế xoay tròn xoắn xuýt, không thể nhìn ra ý vị chứa trong đó. Trì Vân mở mắt nhìn lên đỉnh xe ngựa, chuyện này hắn đã biết từ lâu rồi, võ công của Đường Lệ Từ vốn không phải do y tự luyện.
Hoán Công Đại Pháp là một môn tà thuật.
Trong chốn giang hồ, chỉ cần ai đó nhắc đến Hoán Công Đại Pháp cũng đủ khiến người nghe đổi sắc mặt. Nhất là trải qua chiến dịch Bạch Nam Châu mấy năm trước đây, người trong giang hồ lại càng thêm khiếp sợ loại tà thật này. Hoán Công Đại Pháp cùng với “Cổn Tuyết”, “Ngọc Cốt” đều bắt nguồn từ Vãng Sinh Phổ, Cổn Tuyết và Ngọc Cốt là công phu cơ bản của Vãng Sinh Phổ, mà Hoán Công Đại Pháp chính là thuật tẩu hỏa nhập ma của nó. Tương truyền mấy chục năm trước, trong giang hồ có một ma đầu tu theo Vãng Sinh Phổ bị tẩu hỏa nhập ma, vì muốn được giải thoát mà truyền toàn bộ công lực bao năm tu luyện được từ Vãng Sinh Phổ cho học trò, sau đó tán công mà chết. Học trò của hắn ấy vậy mà nhận được võ công cao gấp mấy lần, trở thành tuyệt đại ác nhân càn quét thiên hạ. Nhờ vậy chốn giang hồ mới biết tu Vãng Sinh Phổ trải qua tẩu hỏa nhập ma rồi chuyển cho người khác, công lực có thể tăng lên gấp mấy lần. Nếu người tán công vốn có công lực thâm hậu thì người được chuyển sẽ nắm trong tay công lực vô song, kinh thiên tuyệt thế, lại còn không phải chịu nỗi khổ từ chân khí của Vãng Sinh Phổ là chết yểu năm hai mươi lăm tuổi. Chẳng qua kinh thư Vãng Sinh Phổ đã thất truyền, bằng không trong giang hồ thiếu gì kẻ điên liều mạng, nói không chừng lúc nào đó sẽ nhảy ra thêm một hai đại ma đầu náo loạn trời đất.
Nhãn lực của Thẩm Lang Hồn thật tốt, liếc một cái thôi cũng nhìn ra võ công của Đường Lệ Từ không phải do y tự luyện, nhưng khi nghe được hai chữ: “Không sai” vẫn không khỏi chấn động tinh thần, vô cùng kinh hãi. Mà người này lại vẫn điềm nhiên như không, sắc mặt vẫn đẹp đẽ, mặt mũi tươi cười hỏi, “Hình xăm màu đỏ trên mặt Thẩm huynh từ đâu ra vậy?”
Thẩm Lang Hồn im lặng hồi lâu rồi thản nhiên đáp: “Bị người ta xăm lên.”
Đường Lệ Từ hỏi, “Ai?”
Thẩm Lang Hồn hỏi ngược lại, “Là kẻ nào chuyển công lực cho ngươi?”
Hàng mi Đường Lệ Từ không chớp dù chỉ một lần, “Bạn.”
Thẩm Lang Hồn hỏi lại, “Hắn…”
Đường Lệ Từ ôn hòa đáp: “Chết rồi.”
Ngực Thẩm Lang Hồn phập phồng, trong lòng vô cùng kích động, “Hắn lấy Vãng Sinh Phổ từ đâu?”
Đường Lệ Từ không đáp, một lát sau mới khẽ thở dài, “Hắn tình cờ có được Vãng Sinh Phổ, sau khi hắn chết, nó đã bị người ta lấy đi mất rồi… Thẩm huynh, ta đoán ngươi bại dưới Hoán Công Đại Pháp, bị người ta xăm dấu ấn này lên mặt đúng không?”
Ánh mắt Thẩm Lang Hồn trở nên thê lương, hắn từ từ đứng dậy. Dù ở trong xe ngựa lắc lư, hắn vẫn đứng vô cùng vững chãi, sống lưng thẳng tắp, chầm chậm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một hồi lâu mới nhàn nhạt đáp, “Không sai… kẻ ấy đánh bại ta chỉ bằng một chiêu, điểm huyệt đạo của ta, lấy trâm cài tóc và son của vợ ta… xăm dấu ấn đỏ rực này lên mặt ta trong suốt hai canh giờ….”
Trì Vân vốn nghe câu được câu chăng, chuyện cũng không liên quan đến hắn, nhưng lọt vào tai câu này vẫn không nhịn được mà chửi ầm lên: “Tổ sư, tên này không bằng súc vật! Vậy còn vợ ngươi thì sao?”
Thẩm Lang Hồn gằn từng chữ một: “Hắn ném vợ ta… xuống Hoàng Hà.”
Trì Vân thấy khóe mắt hắn nứt ra, vằn lên tia máu thì không khỏi thở dài, “Đừng buồn đừng buồn, vợ lão tử chạy theo thằng đàn ông khác lão tử còn không khóc, ngươi khóc cái gì?”
Khóe miệng Thẩm Lang Hồn khẽ cong lên, mơ hồ lộ ra một nụ cười rất nhạt, “Ta với hắn không thù không oán, chỉ tình cờ chạm mặt trên đường, hắn thấy ta biết võ công nên cố tình ra tay với ta… Tài nghệ ta không bằng hắn…”
Nói đến đây, Đường Lệ Từ mở miệng cắt ngang, “Kẻ ra tay với ngươi có đôi mắt rất đẹp phải không?” Thẩm Lang Hồn hơi chững lại giây lát, giống như ngừng thở một nhịp, thản nhiên nói, “Quả nhiên ngươi biết hắn.”
“Trên đời này có mấy ai dám luyện Vãng Sinh Phổ đâu, luyện mà đen đủi bị tẩu hỏa nhập ma lại càng ít, võ công của ta… và võ công của người xăm dấu ấn này lên mặt ngươi đúng là từ cùng một người… của cùng một người hoán công truyền lại.” Đường Lệ Từ nhìn Thẩm Lang Hồn, giọng nói vẫn điềm tĩnh ôn hòa như mọi khi, “Nhưng ta không thể nói cho ngươi biết hắn là ai được, ta cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu, lấy tên là gì.”
Thẩm Lang Hồn bỗng quay phắt lại, “Nhưng ngươi lại biết trông hắn như thế nào, ngươi có quan hệ gì với hắn? Là bạn ngươi truyền công lực cho hắn đúng không? Làm sao ngươi có thể không biết hắn là ai!”
Trì Vân ngồi nghe bên cạnh cũng lạnh lùng nói: “Ngươi chưa bao giờ kể những chuyện này cho lão tử.” Đường Lệ Từ nói, “Nếu ngươi hỏi thì đương nhiên ta sẽ không nói cho ngươi biết, nhưng chuyện này liên quan đến thù giết vợ của Thẩm huynh, tuy ta không muốn nói nhưng cũng buộc phải nói.” Sắc mặt Thẩm Lang Hồn tái nhợt, nhưng ánh sáng trong mắt hắn lại chói chang dọa người, “Hắn là gì của ngươi?”
“Hắn… Có thể mang họ Liễu…” Đường Lệ Từ nhìn Thẩm Lang Hồn không chớp mắt, “Ta đoán hắn ra tay với ngươi không phải vì nhìn ra ngươi có võ công, mà vì ngươi có đôi mắt… đôi mắt…” Trì Vân theo đó nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Lang Hồn, “Mắt hắn làm sao?”
Đường Lệ Từ đáp, “Chẳng lẽ từ bé đến giờ chưa từng có ai khen mắt ngươi rất đẹp?” Thẩm Lang Hồn ngẩn người, “Gì cơ?” Trì Vân sợ hãi, bật cười hỏi, “Chẳng lẽ hắn xăm ấn đỏ kia lên mặt Thẩm huynh là vì ghen tị ngươi có đôi mắt đẹp? Móa…”
Đường Lệ Từ thở dài, “Nếu hắn ghen tị ngươi có đôi mắt đẹp thì sao không móc mắt ngươi ra, mà lại muốn xăm hình lên mặt ngươi? Chắc là vì hắn thấy mắt ngươi tuy đẹp nhưng tiếc thay gương mặt lại bình thường, nên muốn xăm lên mặt ngươi một dấu ấn để người khác phải chú ý.”
Trì Vân và Thẩm Lang Hồn ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu sau Trì Vân mới xùy một tiếng, “Cái quái gì vậy, lão tử không tin!”
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, “Tin hay không tùy ngươi.”
“Rốt cuộc hắn là ai? Bạn ngươi là ai?” Thẩm Lang Hồn gằn từng chữ hỏi, “Còn ngươi lại là ai?”
Đường Lệ Từ vỗ vỗ vai hắn mỉm cười nói, “Ngồi xuống đi, nếu ta biết tin tức của hắn nhất định nói cho ngươi biết, được chưa?”
Trì Vân ngồi bật dậy, “Mấy năm nay ngươi bỏ kinh thành đi phiêu bạt bốn phương, nói là tìm người, không phải là tìm người này đấy chứ?”
Đường Lệ Từ ấn Thẩm Lang Hồn ngồi xuống, “Người ta muốn tìm là người khác.” Thẩm Lang Hồn ngồi xuống, vốn là một người lạnh lùng ảm đạm nay lại hiện ra nét mềm yếu, lúc ngồi xuống thân thể hơi lảo đảo, tâm tình kích động
Đường Lệ Từ lấy từ trong ngực ra một cái bình ngọc nho nhỏ hình tròn hơi dẹt. Bình kia rất nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay, chất ngọc trắng tinh như tuyết, chạm khắc hình mây. Mở nắp bình ra liền ngửi thấy một mùi rượu vô cùng nồng xộc thẳng vào mũi, kích thích cho Trì Vân lập tức hắt hơi. Nhìn cũng biết rượu trong bình kia chỉ được hai ba ngụm, y đưa bình ngọc cho Thẩm Lang Hồn, Thẩm Lang nhìn rượu bên trong đỏ thẫm như máu, “Bích Huyết!”
Trì Vân lười nhác nói, “Ngươi cũng biết nhìn hàng cơ đấy, rượu này đắt ngang vàng, vị không khác gì tiêu cay, uống vào giống như tự sát.”
Thẩm Lang Hồn ngửa cổ tu sạch rượu trong bình rồi vung tay ném bình ngọc ra khỏi xe, chỉ nghe một tiếng “Cộc” bên ngoài. Trì Vân trợn mắt lườm hắn, “Ngươi có biết ngươi vừa ném hơn năm ngàn lượng bạc ra ngoài cửa sổ không?” Thẩm Lang Hồn thản nhiên đáp, “Chẳng lẽ y mời rượu ta mà còn tiếc cái bình?” Vừa nói vừa nhìn Đường Lệ Từ: “Rượu ngon!”
Đường Lệ Từ mỉm cười, dường như y đưa bình rượu cho Thẩm Lang Hồn chính là cố ý để hắn ném đi, “Tâm trạng đã tốt hơn chưa?” Thẩm Lang Hồn hơi ưỡn sống lưng, “Rốt cuộc hắn là ai?”
“Ba năm trước,” Đường Lệ Từ kể, “Bạn tốt của ta đánh đàn ở Chu Thê Lâu, cầm nghệ tuyệt diệu thiên hạ…”
Trì Vân à lên, “Chu Thê Lâu? Chẳng lẽ là ‘Tam Thanh Phương Chu’?”
Đường Lệ Từ đáp, “Ừ…”
Trì Vân và Thẩm Lang Hồn nhìn nhau. Ba năm trước ‘Tam Thanh Phương Chu’ của Chu Thê Lâu nổi danh khắp thiên hạ, tương truyền nghe tiếng đàn của Phương Chu, ai nấy đều không ngăn được một tiếng thở dài, đọc thầm ba tiếng “Phương Chu, Phương Chu, Phương Chu… ôi chao…”, thế là thành biệt danh.
Thẩm Lang Hồn nhàn nhạt nói, “Ngươi quen toàn người nổi tiếng đương thời.”
Đường Lệ Từ cười khẽ, “Lẽ nào ta không phải người nổi tiếng đương thời? Ngày đó hắn còn đánh đàn ở Chu Thê Lâu, một hôm có vị khách mặt nửa trắng nửa đỏ tới nghe đàn, nghe xong tặng cho hắn một quyển sách, nói là nhìn sắc mặt hắn không tốt, nếu gặp phải đại nạn, rơi vào bước đường cùng thì có thể mở ra xem.”
“Quyển sách kia là gì? Vãng Sinh Phổ à?” Trì Vân hỏi, Đường Lệ Từ cười cười, khẽ thở dài một hơi. Ngày thường y vẫn ôn hòa tao nhã, cử chỉ đoan trang, lúc này lại thở dài một hơi, khiến người ta mơ hồ cảm thấy luồng khí kia như thổi vào tai, làm tai mình ấm lên. Y nói tiếp, “Hắn không đọc quyển sách đó nhưng ta xem rồi, chính là Vãng Sinh Phổ. Khi đó hắn mang bệnh nặng chẳng sống được mấy ngày, gắng gượng lắm mới đánh được đàn. Sau khi xem xong quyển sách kia, ta bảo hắn mỗi ngày luyện một ít, hắn đọc không hiểu thì ta dạy hắn huyện, sau khi luyện thành thì hoán công sang cho ta…”
Nói đến đây, Thẩm Lang Hồn cười nhạt, “Đường công tử quả là xứng với chữ “Ác”, không hổ là người đứng đầu Vạn Khiếu Trai.”
Đường Lệ Từ cũng không tức giận, tiếp tục mỉm cười nói, “Chuyện này vốn tiến hành rất thuận lợi, nhưng đến đúng hôm hoán công, đột nhiên có hai người xông vào gian phòng của Phương Chu ở Chu Thê Lâu, cắt ngang Hoán Công Đại Pháp. Trong lúc hỗn loạn, Phương Chu truyền toàn bộ công lực cho ba người, sau đó thì chết.” Thẩm Lang Hồn hỏi, “Kẻ giết vợ ta là một trong số đó?”
Đường Lệ Từ gật đầu thở dài, “Sau khi Phương Chu chết thì hai người kia mang Vãng Sinh Phổ đi. Khi ấy ta bị thương nhẹ, nên đến giờ vẫn không biết nó ở đâu.” Nói đến đây, ngón tay y bất giác khẽ ấn lên phần bụng, giữa hai chân mày thoáng hiện lên vẻ đau đớn.
Trì Vân vẫn giữ im lặng, Thẩm Lang Hồn hờ hững hỏi, “Nhưng rồi ngươi thất vọng với việc đem bạn ra đổi công lực à?” Đường Lệ Từ mỉm cười, nhìn sang Trì Vân. Từ sau khi hỏi ra câu ‘Chẳng lẽ là Tam Thanh Phương Chu?’, Trì Vân vẫn nhắm mắt nằm trên ghế giống như ngủ, dường như Đường Lệ Từ nói cả buổi hắn cũng không nghe lọt tai câu nào. Lúc này nghe câu hỏi kia, khóe miệng hắn cong lên, uể oải nói, “Lão tử thừa biết hồ ly tóc trắng họ Đường chẳng phải hạng tốt lành gì cho cam, mà đổi lại là lão tử thì có lẽ cũng làm như vậy. Người dù sao cũng phải chết, lưu lại cho người khác võ công trước khi chết dù sao vẫn có ích hơn là chết hoài chết phí. Nói tóm lại, lão tử tà ma ngoại đạo, hồ ly họ Đường là yêu ma quỷ quái, họ Thẩm ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì. Chẳng ai có tư cách chê ai, một đám ngưu tầm ngưu mã tầm mã với nhau cả thôi.”
Thẩm Lang Hồn cười ha hả. Hắn không nhìn Đường Lệ Từ, cũng không nhìn Trì Vân mà đột ngột hỏi, “Vì sao các ngươi muốn bắt Dư Khấp Phượng?”
“Bởi vì Dư Khấp Phượng là người xấu.” Trì Vân cười ha hả, “Ngươi chưa nghe ai nói chuyện kẻ xấu bắt kẻ xấu bao giờ à?”
Thẩm Lang Hồn đáp, “So với ta và Đường công tử thì ngươi còn chưa được tính là người xấu đâu.” Dứt lời cả ba cùng cười to. Phụng Phụng vẫn mở to mắt tò mò nghe ngóng cứ như nó hiểu hết lời mọi người nói, giờ mới khẽ ngáp một cái rồi rúc vào ngực Đường Lệ Từ nhắm mắt lại.
Đường Lệ Từ lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước dãi chảy ra bên khóe miệng nó, “Phải đi mấy ngày nữa mới tới Dư Gia kiếm trang, ngày mai đến Nhai Tỉnh Trang chúng ta đi ăn một bữa rau dưa ở nhà dân rồi nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.”
Thẩm Lang Hồn ngồi khoanh chân nhắm mắt lại. Hắn làm sát thủ ba năm, lần này không những được đưa rước bằng kiệu mà còn được ăn một bữa cơm rau dưa trước khi động thủ, cảm giác này đúng là chưa từng trải qua mà.