A Tứ ngẩn người, cười ha hả: “A tỷ vừa rồi không phải cũng không cản A Tứ à?”
Phức Chi chỉnh cậu: “Em cố ý nói chị không xa được em trước mặt tướng quân kia, chị muốn ngăn em cũng cần hắn ta chịu.”
A Tứ đắc ý cười, đĩnh đạc lấy từ trong bọc hành lý một cái bánh nướng, tách ra làm hai nửa, đưa một nửa cho Phức Chi.
“Không đói.” Phức Chi nói.
A Tứ thu lại, nhét vào bọc hành lý, cầm một nửa khác nhai.
“Em nói rồi, trong nhà đã không còn thân nhân…” cậu vừa ăn vừa nói, giọng hơi mơ hồ: “Từ rày, A tỷ đi đâu A Tứ sẽ đi đó.
Phức Chi nhìn A Tứ, chốc lát sau, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Đứa bé này từ khi được mình cứu, cứ tỏ vẻ theo đuôi đến cùng. Nhưng mình vẫn còn cần đi nơi khác, không thể cứ để cậu đi theo.
Phức Chi ngẩng đầu nhìn Cố Quân đang nói chuyện cùng người hầu cách đó không xa một cái, trong lòng thầm than, trước khi đi có phiền phức này, cũng không biết quyết định của mình là đúng hay sai, chỉ mong thật sự có thể tìm được chú mới tốt.
Nhưng trước mắt, còn một chuyện càng gấp hơn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Phức Chi đè nén. Nàng đưa tay, sờ sờ mồ hôi dính đầy bên cổ, quyết tâm, đứng người lên.
“Chị đi một lát rồi về.” nàng nói với A Tứ, đoạn, đi đến mép nước.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
“A tỷ cậu đang làm cái gì thế?” Vương Toản múc nước trở về, nhìn sang Phức Chi đang ngồi xổm ở bên suối, hỏi A Tứ.
A Tứ vừa ăn bánh nướng vừa lắc đầu: “Không biết ạ.” Một lát sau, cậu ợ đánh một cái, ngẩng đầu nhìn Vương Toản một cái, đưa ít bánh còn lại trong tay tới: “Tướng quân muốn miếng không?”
Vương Toản quay mặt qua chỗ khác, mắt hướng sau lưng nhìn một cái, lớn tiếng nói với Cố Quân: “Phủ Thần!”
Cố Quân nhìn sang.
“Cho ta một miếng lương khô với nào!” Vương Toản nói.
Cố Quân cởi túi ăn xuống từ trên ngựa, đi tới, đưa cho y.
Vương Toản nhận, nói tiếng cảm ơn, lấy trong túi ăn một miếng lương khô, bẻ một miếng nhỏ, văn nhã bỏ vào trong miệng. A Tứ nhìn động tác y chằm chằm, ánh mắt hiếu kì mà khác lạ.
Cố Quân cũng không đi, ngồi xuống bên cạnh Vương Toản.
“Ta và đô đốc đã bàn buổi trưa ngày mai trở lại, tối nay còn phải gấp rút lộ trình.” Cố Quân nói.
Vương Toản gật đầu. Nếu không phải bị người phụ nữ kia bỏ thuốc, ban đêm có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Nghĩ vậy, y chuyển sang A Tứ: “Ta hỏi cậu, ‘Minh Linh Tử’ kia rốt cuộc là vật gì?”
Nghe Vương Toản hỏi, Cố Quân cũng chuyển mắt đến A Tứ.
“Thuốc bột*.” A Tứ đáp.
*Nguyên văn là [药末]; tớ tra thì ra kết quả đầu tiên là Myrrh tức Một dược. Nhưng mà có cũng kết quả dẫn đến từ [藥末], tra vẫn không ra nhưng có định nghĩa là medical powder, vậy lấy nghĩa là thuốc bột luôn.
Vương Toản không cao hứng: “Thì đương nhiên là thuốc bột, ta hỏi chế làm sao?”
A Tứ nghĩ ngợi, nói: “Minh Linh Tử là Minh Linh Tử, tướng quân có biết con tò vò chứ?”
Vương Toản và Cố Quân liếc nhau, gật đầu: “Biết.”
A Tứ tự nhiên nói: “Con tò vò vào tổ, cứng mà không chết. Lấy một số con tò vò bên trong tổ, hong mấy ngày, mấy ngày sau thì khô như hạt gạo, lấy ra mà giã, nghiền làm bột mịn. Đương nhiên, A tỷ thích thơm, còn cho tiêu lan vào trong đó*…”
*là tiêu và lan
Nói chưa xong, mọi người đã đổi sắc mặt, Vương Toản nhìn cậu, một lát sau, đột nhiên quay bên nôn ra một trận.
“Nói đùa nói đùa thôi!” A Tứ vội vươn tay vỗ lưng cho y.
Nghe nói thế, mọi người càng trừng mắt. Vương Toản tức giận đến nắm nagy A Tứ, quát hỏi: “Rốt cuộc là vật gì?!”
A Tứ mỉm cười, vô tội nói: “A tỷ cũng chưa nói bao giờ…” Lúc này, cậu bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng Vương Toản, mắt sáng lên: “A tỷ về rồi, ngài hỏi chị ấy!”
Vương Toản quay đầu, ngơ ngẩn.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Trước mặt, là một cô gái trẻ tuổi đang đi tới, mặt như đào mận.
Vương Toản nháy mắt mấy cái, lại trông, quần áo và cân quắc trên đầu người kia không khác Diêu Biển Thước chút nào, mặt lại như đổi, trắng nõn như ngọc, nghiễm nhiên là một thiếu nữ đôi tám.
Y trợn to hai mắt.
“A tỷ!” A Tứ tránh tay Vương Toản, chạy đi chỗ Phức Chi, ha ha cười: “A tỷ trở về rồi!”
Vương Toản và Cố Quân đều không thể tin nổi trừng mắt nhìn nàng.
“Cạch” lương khô trong tay một người hầu rời tay rơi xuống đất.
Cố Quân nhìn chằm chằm cô gái kia, hai mắt như điện.
Phức Chi ngờ tới kết quả như vậy, thản nhiên đi đến trước mặt hai người, hào phóng làm lễ: “Phức Chi theo hai vị tướng quân về doanh chữa bệnh, y hoạn đáng tin, xin thành khẩn. Trước đó cải trang chính là bất đắc dĩ, đã đắc tội, mong rằng tướng quân rộng lòng tha thứ.”
Cải trang? Vương Toản không nên lời một câu nào.
Cố Quân lại trấn định mau hơn, đè lại lửa giận, một hồi lâu, giọng lạnh lùng nói: “Cớ gì làm thế?”
Phức Chi cười cười: “Thân gái một mình hành tẩu bên ngoài, có nhiều bất tiện, cải trang chính là để tiện làm việc.”
Vương Toản hừ một tiếng: “Nếu như thế, sao không giả vờ tiếp đi?”
Phức Chi nhìn y, nói: “A Tứ hôm trước thất thủ mất phấn cải trang, Phức Chi không biết cách chế, không thể tiếp tục được nữa.”
Vương Toản nhất thời nghĩ không ra hỏi gì cho hay, trợn mắt.
Cố Quân nhíu mày: “Cô đã là Biển Thước, thì là làm gương mẫu cho thầy thuốc, sao cứ làm mấy chuyện quỷ dị?”
Phức Chi lại mang nét mặt xem thường: “‘Biển Thước’ chính là xuất từ miệng người khác, không phải danh hiệu của tôi.” Đoạn, nàng đi về ngựa của mình: “Tôi cũng không được gọi là thầy thuốc, nếu bàn về thuật nghiệp, tôi chỉ hiểu dược lý.”
Vương Toản cười lạnh một tiếng: “Cô đã trị được bệnh, sao không được gọi là thầy thuốc? Theo cô nói, thầy thuốc thì nên thế nào?”
Phức Chi cười nhạt, nói: “Mổ sọ lấy xương, mổ bụng cắt nhọt, khởi tử hồi sinh.” Dứt lời, đạp lên một tảng đá lớn ven đường, nhẹ nhàng trở mình lên ngựa.
“Đi thôi!” A Tứ treo túi nước lên ngay, nhảy lên.
Vương Toản trợn tròn mắt, nhìn bóng dáng mảnh khảnh phía trước kia, không biết nên giận nên cười, một hồi lâu, từ hàm răng căm hận nói: “Yêu nữ!” Rồi rầu rĩ lên ngựa.
Quay đầu nhìn Cố Quân, thấy hắn vẫn đứng tại chỗ, mặt trầm như nước, như có điều suy nghĩ.
“Phủ Thần!” Vương Toản gọi hắn một tiếng.
Cố Quân nhìn y, nhanh chân đi đến tọa kỵ.