Không biết làm thế nào, lúc này lại bị người ta hỏi tới, đương nhiên không dễ trả lời, Phương Viên cân nhắc một lúc mới đem ý tưởng nói ra: “Em cảm thấy giữa Tiền Chính Hạo và Bào Hồng Quang có gì đó không hòa hợp, nhưng manh mối này cá nhân em cho rằng ngay cả khi theo sát cũng chưa chắc thu được tin tức quan trọng, bởi vì mọi thứ quá rõ ràng. Từ nội dung cuộc đối thoại vừa rồi, còn cả phản ứng của những người khác trong văn phòng có thể nhìn ra, cho dù chúng ta không biết trước đó Tiền Chính Hạo nói gì nhưng tóm lại là có tính công kích với Bào Hồng Quang, nói không chừng là nguyền rủa. Chuyện này không riêng gì Tiểu Du, những người khác cũng đều biết, cho nên vừa rồi Tiểu Du nói ra chuyện này, bọn họ không ai tỏ ra tò mò hay kinh ngạc. Chính vì như vậy, em mới cảm thấy từ người Tiền Chính Hạo này có lẽ không có manh mối nào đặc biệt, nếu mâu thuẫn giữa Tiền Chính Hạo và Bào Hồng Quang nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức muốn giết đối phương, thầy ấy cũng không ngốc tới mức để thiên hạ biết mình hận Bào Hồng Quang, nếu sau này Bào Hồng Quang thật sự chết, việc này cũng quá rõ ràng.”
“Nói không chừng là trong lúc mâu thuẫn thầy ấy đã nói gì đó tàn nhẫn về Bào Hồng Quang, nhưng đó chẳng qua là thuận miệng, không hề thật sự nổi lên ý định giết người, sau này từ từ lấy lại bình tĩnh nói không chừng sẽ không sao, như vậy cậu sẽ cảm thấy động cơ quá rõ ràng, ngược lại không có khả năng gây án, mà người khác cũng nghĩ như vậy. Nhưng làm sao cậu biết Tiền Chính Hạo sẽ không bắt được tâm lý này, cố tình làm ngược lại?” Mã Khải vẫn kiên trì quan điểm của mình, thấy Phương Viên không tán đồng liền có chút không vui, lời nói có ý đối chọi.
Đới Húc vừa lái xe vừa nghe bọn họ nói chuyện, chờ Mã Khải nói xong, anh lại nhìn phản ứng của Phương Viên, giống như chờ cô ấy tiếp tục, mà Phương Viên lại cười có lệ, thỏa hiệp với Mã Khải: “Hiện tại mặc kệ là cái nhìn của cậu đúng hay cái nhìn của tớ đúng, tất cả chỉ là phán đoán thị giác, rốt cuộc sự thật là gì, sau này từ từ sẽ biết, có lẽ cậu nói đúng cũng không chừng.”
Nghe cô nói vậy, Mã Khải liền thoải mái một chút, mà Đới Húc tựa như thoáng nhíu mày, một câu cũng không nói, tiếp tục lái xe. Đợi mãi không thấy Đới Húc lên tiếng, Mã Khải mở miệng hỏi: “Lập trường của em và Phương Viên không giống nhau, lão Đới, thầy nghiêng về bên nào?”
“Tôi không thấy lập trường của các em khác nhau gì cả, tôi chỉ nghe được có một người không chịu kiên trì với quan điểm của mình.” Đới Húc dường như không muốn trả lời vấn đề của Mã Khải, đột nhiên hứng thú đề nghị, “Các em có muốn cá cược không?”
“Được thôi, cá cược cái gì? Tiền cược thế nào?” Nghe tới lời này, tinh thần của Mã Khải lập tức trở nên tỉnh táo.
“Vừa rồi tôi phát cho mỗi người trong văn phòng một tấm danh thiếp, chúng ta cá xem rốt cuộc có ai lén liên hệ với tôi, cung cấp manh mối hay không, thế nào?”
“Đánh cược là có hay không sao?” Mã Khải hỏi.
“Sao cũng được, nếu cảm thấy có, vậy thì đoán xem người có khả năng liên lạc với chúng ta nhất là ai, nếu đoán trúng thì tiền đặt cược tăng lên gấp bội.” Đới Húc thuận miệng trả lời.
“Được, em đoán trước, em cảm thấy sẽ không ai liên lạc, anh xem phản ứng của mấy người vừa rồi, ngay cả nói cũng không dám, làm như sợ chuyện này liên quan tới mình, đừng nói tới bọn họ, mấy người ngành khác có ai muốn gặp chuyện liên quan tới chúng ta? Nhận danh thiếp chẳng qua là ngại mặt mũi mà thôi.” Mã Khải gấp tới chờ không nổi mà nói ra quan điểm của mình, “Phương Viên, còn cậu?”
“Tớ cảm thấy sẽ có người gọi.” Phương Viên nói, “Vừa rồi lúc phát danh thiếp, tớ có đứng cạnh quan sát, mấy người kia bề ngoài tuy không phối hợp nhưng lúc nhận đều cất danh thiếp tương đối cẩn thận, không ai tùy ý ném vào ngăn kéo hay để trên bàn, điều này chứng minh bọn họ cho rằng bảo quản danh thiếp sẽ hữu dụng, chỉ là rốt cuộc vì lo cho an toàn của mình hay muốn lén lút cung cấp manh mối, tớ không dám xác định, nói không chừng cả hai ý tưởng đều có, bởi vì chỉ khi thấy bản thân gặp nguy hiểm, họ mới tình nguyện cung cấp manh mối, cho nên tớ cho rằng rất có khả năng, chỉ là không đoán được là ai.”
“Lão Đới, còn anh, anh nghĩ thế nào?” Nếu là đánh cược thì phải có lập trường đối lập, cho nên lúc này Phương Viên và mình đã không nhất trí, Mã Khải hoàn toàn không ngại suy nghĩ của Đới Húc.
“Tôi cảm thấy… Thật hấp dẫn, khẳng định là có phim xem, trăm phần trăm, sẽ không để chúng ta chờ lâu đâu, chỉ là giờ liên lạc sẽ không quá sớm, tôi còn dám nói ít nhất sẽ có một người liên hệ với chúng ta, đó chính là cái người tên Tiểu Du kia.”
“Không thể nào! Nếu Tiểu Du kia đồng ý phối hợp, vừa rồi nói thẳng với chúng ta không phải là được sao? Em thấy cậu ta bị Tiền Chính Hạo nói vài câu liền lui về, không muốn dính tới chuyện này.” Mã Khải không tán đồng suy nghĩ của Đới Húc, “Lão Đới, người thua phải đãi bữa tiệc lớn, cứ như vậy đi, em cảm thấy anh thua đậm rồi!”
“Nói tới bữa tiệc lớn…” Nghe Mã Khải nói xong, Đới Húc theo bản năng sờ bụng, “Đúng là có hơi đói bụng, cũng sắp trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”