Trường Canh thầm nghĩ, không thể còn ai đối xử với y như Cố Quân.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên hiện lên một bóng người: “Đại soái.”
Cố Quân định thần lại, khoát tay nói với Trường Canh: “Nghỉ sớm một chút, đi theo hòa thượng kia ăn không ngon ngủ không yên – A, hay ngươi muốn ở lại ngủ với ta?”
Trường Canh: “…”
Trong đầu y “Đùng” một tiếng nở hoa, lập tức đỏ mặt tới mang tai.
Cố Quân cười nói: “Còn biết xấu hổ rồi cơ đấy, trước kia mơ thấy ác mộng sợ phát khóc, không phải đều là ta ru ngươi ngủ à?”
Trường Canh thật sự không biết nên đối mặt với phỉ báng thẳng thừng này thế nào – chủ yếu là Cố Quân nói thẳng thắn vô tư như thực sự có vậy!
Thiếu niên ban nãy còn thiệt xán sinh hoa rốt cuộc tịt ngòi, như bước trên mây mà chạy khỏi phòng Cố Quân.
Sau khi Trường Canh đi khỏi, Cố Quân mới vẫy tay gọi người ngoài cửa: “Vào đi.”
Một tướng sĩ mặc huyền ưng giáp lập tức theo lời tiến vào.
Huyền ưng nói: “Thuộc hạ phụng mệnh đuổi bắt vị tăng nhân kia…”
Liễu Nhiên lén dụ dỗ tiểu hoàng tử xuất kinh, dù rằng việc này quả thật rất quá đáng, nhưng hiện tại đã tìm được người rồi, Cố Quân cũng không tiện đắc tội nặng với Hộ Quốc tự, huống chi ban nãy Trường Canh còn nói giúp.
Cố Quân: “Thôi, nói một tiếng với Trọng Trạch, triệt lệnh truy nã đi, cứ bảo là một hiểu lầm, hôm khác ta mời vị Liễu Nhiên đại sư kia ăn một bữa cơm chay.”
“Trọng Trạch” chính là tên tự của Diêu Trấn Diêu đại nhân – tuy y nói thế, nhưng chỉ cần Liễu Nhiên có đầu óc, tất không dám tới dự tiệc, Cố Quân nắm chắc khiến hắn nhìn khuôn mặt mình thì ngay cả nước cũng uống không nổi.
Huyền ưng nọ thấp giọng nói: “Thuộc hạ vô năng, còn chưa phát hiện tung tích vị cao tăng kia, nhưng chập tối hôm nay thấy ông ta lên một con đò, bèn theo quan binh lên lục soát, lại phát hiện việc này.”
Nói đoạn hắn lấy một cái túi vải nhỏ cất trong lòng, mở ra phát hiện là một mảnh vải, trên dính chút bột phấn màu vàng.
Cố Quân nhận lấy nhìn qua liền nhíu mày.
Thứ này y rất quen, tên là “toái tâm”, là một loại khoáng thạch sinh ra làm bạn với tử lưu kim, nghiền thành bột bỏ vào tử lưu kim theo tỉ lệ nhất định, có thể phòng ngừa vận chuyển đường dài tử lưu kim bất ngờ bốc cháy, khi sử dụng dùng công nghệ đặc thù lọc ra là được, rất thuận tiện.
Nhưng bình thường triều đình vận chuyển tử lưu kim, không phải dùng cự diên chở trên trời thì là đi quan đạo, do trú quân các nơi phái binh hộ tống, một con đò hòa thượng cũng có thể lên tùy tiện, sao lại có thứ này được?
Cố Quân: “Ngươi không làm lớn chuyện chứ?”
Huyền ưng: “Đại soái yên tâm.”
Cố Quân đứng dậy, bước tại chỗ hai bước: “Vậy thì, lệnh truy nã không được triệt, cứ tuyên bố với bên ngoài là ta nhất định phải bắt được hòa thượng kia, mấy huynh đệ giúp ta theo dõi con đò đó, xem nó đến từ đâu, đi về đâu…”
Cố Quân nói đến đây thì chợt dừng lại, y ngạc nhiên phát hiện tầm mắt mình bắt đầu mờ dần, trên người huyền ưng đứng cách không xa có một hư ảnh không đậm không nhạt.
“Hỏng rồi,” Cố Quân không biến sắc nghĩ, “Đi quá nhanh, không mang thuốc.”
Chẳng trách mang máng cảm thấy hình như đã quên chuyện gì, cái thùng cơm Thẩm Dịch cũng không chịu nhắc nhở y.
Huyền ưng: “Đại soái?”
Cố Quân điềm nhiên tiếp tục: “Nếu có thể, tốt nhất biết được chủ thuyền là ai, đặc biệt chú ý bình nhật ai hay qua lại với họ.”
Huyền ưng không nghi ngờ gì: “Vâng.”
“Từ từ, còn nữa,” Cố Quân gọi hắn lại, “Nếu tìm được hòa thượng kia, dẫn hắn tới gặp ta.”
Huyền ưng lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Đuổi huyền ưng này đi rồi, Cố Quân vặn đèn măng-sông trên bàn sáng lên, im lặng ngồi xuống.
Giang Nam không sản xuất tử lưu kim, nếu mấy con đò đó thật sự có vấn đề, thì lai lịch không ngoài hai đường – hoặc là ở Giang Nam có quan viên bán lậu, hoặc là đến từ hải ngoại.
Nếu là đường trước thì còn dễ nói, Giang Nam phú thứ, trời cao Hoàng đế xa, họ nhân lúc nơi đây phổ biến khôi lỗi trồng trọt mà lén lút ăn bớt thôi, việc này tự có Án sát Đốc sát xử lý, không tới phiên y tự ra tay.
Nhưng nếu là giả thiết sau, chỉ sợ là phức tạp rồi.
Đại Lương bảy đại quân chủng đều không yếu, đặc biệt “giáp” và “ưng” là hai nhánh lợi hại nhất, do ba đời Linh Xu viện dốc hết tâm huyết gầy dựng nên, chỉ xét trang bị, cũng tuyệt đối không thua kém người Tây Dương giỏi món này.
Độc mỗi “giao” là không ổn.
“Giao” của Đại Lương tuy là dùng trong thủy chiến, nhưng bình thường chỉ phòng thủ trên biển, cực ít rời bến, không thể so với thuyền lớn buồm to lướt gió rẽ sóng của người Tây Dương.
Ngày trước cũng thế – năm đó khi thương lộ trên biển nối liền đông tây nam bắc, trên tuyến duyên hải, đậu lại bến cảng cơ hồ toàn là thuyền phương Tây. Khi đó Vũ đế cầm quyền, Đại Lương tài đại khí thô, căn bản chẳng cần thông thương hằng ngày với man di Tây Dương, đều là người Tây Dương chạy tới đào vàng.
Khi đó, cái gọi là “thông thương”, là người ta đưa hàng tới tận cửa, bên này mới hạ mình mở bến cảng, miễn cưỡng giữ lại mấy món linh tinh, thưởng cho họ ít tiền tiêu vặt.
Cho đến tiên đế và đương kim Hoàng đế, tuy nhìn thấy lợi nhuận của thông thương hải vận, đều rất nhiệt tình, nhưng do tuyến Tây Bắc liên tục mất ổn định, việc phòng vệ trên biển của “cự giao nhập hải” thủy chung bị gác lại, không phải không có tiền, thì là không đủ tử lưu kim.
Nếu trên con đò ấy thật sự có kẻ lén buôn bán tử lưu kim, như vậy vô cùng có khả năng uy hiếp đến phòng vệ tuyến Đông Hải.
Rồi còn Liễu Nhiên hòa thượng, dẫn họ đến con đò ấy, rốt cuộc là vô tình, hay ủ mưu đã lâu?
Chỉ một lúc mà mắt Cố Quân đã càng mờ, y sờ ngực, tìm được kính lưu ly, đeo tạm lên mũi, như vậy ít nhất một con mắt có thể hơi nhìn rõ.
Cố Quân cười khổ một tiếng, nghĩ bụng: “Giờ phải làm sao đây?”
Trường Canh chân không chạm đất trốn về phòng mình, tim đập vẫn chưa ổn định, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy một hòa thượng trắng toát, chưa kịp bình tĩnh đã lại lần nữa căng thẳng, vội vàng đóng cửa, hạ giọng nói: “Liễu Nhiên đại sư, sao ngươi lại ở đây?”
Liễu Nhiên cười tủm tỉm chắp tay – A di đà Phật, bần tăng chỗ nào chả vào được.
Hòa thượng này chắc là từng luyện chiêu lai vô ảnh khứ vô tung, hết sức xuất quỷ nhập thần, ngay cả phủ Án sát cũng có thể ra vào bất cứ lúc nào, thật sự là một thần nhân.
Hòa thượng ra dấu nói với Trường Canh: “Có lẽ An Định hầu lần này đại khái có thể tha cho ta rồi, điện hạ không cần lo lắng.”
Trường Canh không có lo lắng cho hắn, tâm tư sáng tỏ, nghĩ qua liền ngộ ra, hỏi: “Ngươi cố ý lợi dụng ta để dụ y tới à? Phủ Ứng Thiên rốt cuộc có cái gì?”
Liễu Nhiên nhìn y tán thưởng, chậm rãi giơ hai tay làm thủ ngữ: “Đông Hải giao yêu sắp hóa rồng, hòa thượng đặc biệt dẫn đến đại thiên kiếp.”
Hắn định ám chỉ điều gì? Ngụy vương muốn tạo phản sao?
Hay là có chuyện gì khác?
Nhất thời, mấy ý nghĩ lướt qua trong lòng Trường Canh, trước kia y chỉ biết hòa thượng này nhập thế, nhưng không ngờ hắn nhập thế sâu đến vậy, trong ánh mắt không tự chủ được có chút nhìn kỹ và phòng bị.
Song không đợi y hỏi nhiều, Liễu Nhiên đã làm thủ thế đuổi theo, quen đường quen lối nhảy qua cửa sổ, Trường Canh chần chừ một chút, rồi tháo bội kiếm đi theo.