Mộ Chỉ Li nhìn Vương Thiên Kỳ điềm đạm đáng yêu nói: “Đa tạ công tử”.
Vương Thiên Kỳ thầm nghĩ trong lòng thấy vẫn còn chưa hài lòng, xoay người lại nhìn thấy Trình Khải Lỗi vẻ mặt tham lam nhìn Mộ Chỉ Li, trong lòng cực kỳ khó chịu, hướng Trình Khải Lỗi đạp thêm một cước, tức giận nói: “Còn không mau cút đi!”
Cho đến lúc này, Trình Khải Lỗi mới kịp phản ứng: “Ta cút, ta cút ngay”. Liền mang theo đám hạ nhân chạy trối chết, đợi lúc nữa mới đi hắn sợ mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của Vương Thiên Kỳ, bọn hạ nhân không nhịn được nói: “Thiếu gia, một đại mỹ nhân như vậy mà người cứ thế bỏ qua sao?”. Mỹ nhân vừa rồi là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người đẹp giống như tiên nữ vậy.
Sở dĩ còn nhắc đến là bởi vì bình thường Trình Khải Lỗi sau khi hưởng dụng tiểu mỹ nhân xong cũng sẽ tiện nghi cho bọn người này, cứ như vậy buông tha, hắn dĩ nhiên không nỡ.
Chẳng qua là Mộ Chỉ Li đặc biệt, một đại mỹ nhân như vậy, cho dù đắc thủ, Trình Khải Lỗi cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác chạm vào.
Trình Khải Lỗi vỗ vỗ đầu hạ nhân nói: “Cùng Vương đại thiếu đoạt nữ nhân, ngươi nghĩ gia ngươi ngại mệnh không đủ dài sao?”
Trình gia hắn ở La Thiên thành coi như có chút thực lực, nhưng cung so với Vương gia khổng lồ, Trình gia căn cản không được coi là cái gì, Vương Thiên Kỳ chỉ cần nói một câu, sợ là Trình gia bọn họ kể từ hôm nay coi như biến mất. . . . . Trình Khải Lỗi hắn mặc dù không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc, điểm đạo lý này hắn hiểu được.
“Dạ dạ dạ, công tử anh minh”. Bọn hạ nhân vội vàng trả lời.
Trình Khải Lỗi lại vỗ một cái xuống đầu hạ nhân: “Óc heo như ngươi, dĩ nhiên không suy nghĩ thấu đáo như thiếu gia ta!”. Không biết có phải hay không bị ảnh hưởng do vừa bị Vương Thiên Kỳ đánh hai lần mà hắn muốn bù lại, Trình Khải Lỗi cảm giác đánh người rất tốt.
. . . . . . .
“Không biết cô nương chuẩn bị đi đâu?” Vương Thiên Kỳ đến bên cạnh Mộ Chỉ Li, hữu lễ nói, bộ dáng kia nhìn qua giống như phong độ nhẹ nhàng, chẳng qua là vì chuyện lúc trước, Mộ Chỉ Li đối với hắn hoàn toàn không có ấn tượng tốt.
Mộ Chỉ Li thân phận chuyển đổi cực nhanh, cùng với lúc trưa rất giống nhau, trong nháy mắt liền trở thành tâm điểm của mọi người hâm mộ.
“Ta nghe nói hôm nay có hội đèn lồng, đi ra ngoài muốn đến xem thử một phen, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện như vậy”.
“Thì ra là như vậy, hội đèn lồng buổi tối mới có thể náo nhiệt, nếu cô nương không chê chi bằng cùng hai người tại hạ cùng đến tham gia hội thi thơ?”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Li cũng nghi ngờ, hôm nay thật là đủ náo nhiệt a, không chỉ có hội đèn lồng, còn có hội thi thơ, đáng thương cho Mộ Chỉ Li trước kia vẫn sống trong sân nhỏ của Mộ gia, ngay cả hoạt động như thế này cũng chưa bao giờ từng thấy qua, nếu hôm nay có cơ hội, nàng tất nhiên sẽ không cự tuyệt, cùng tới xem cuộc vui cũng không tồi.
“Vậy thì xin làm phiền công tử”. Mộ Chỉ Li nhẹ giọng nói, bộ dáng ôn nhu hữu lễ làm cho nam tử khuynh tâm không dứt.
Tô Dự lúc này mới mở miệng nói: “Cô nương, từ sau lần trước từ biết, nhiều ngày không gặp, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp lại”.
Mộ Chỉ Li gật đầu, nụ cười lộ ra vẻ tự nhiên: “Đúng vậy a, thật là có duyên”.
Vương Thiên Kỳ nghe được lời nói của hai người kinh ngạc nói: “Hai người là quen biết?” Hắn thật không nghĩ tới hai người thế nhưng quen biết nhau.
“Từng gặp mặt qua một lần, Thiên Kỳ, nàng chính là cô gái thú vị mà ta đã nói với huynh”. Tô Dự cười nói, từ nhỏ đến lớn không có bao nhiêu người có thể làm cho hắn lưu lại ấn tượng sâu đậm, từ sau lần trước chỉ trong khoảng thời gian ngắn hắn có thể nhớ lấy nàng, không chỉ bởi vì nàng có tư thái khuynh thành, mà còn là vì nàng đặc biệt.
Vương Thiên Kỳ lúc này mới nhớ tới mấy ngày nay Tô Dự có nhắc tới với mình một cô gái thú vị, nói nàng lớn lên so với muội muôi Vương Nhược Linh của mình còn đẹp hơn, hắn lúc ấy còn không tin, đều nói nghe danh không bằng gặp mặt, hôm nay vừa nhìn thấy hắn không muốn cũng phải thừa nhận, cô gái trước mặt mình còn đẹp hơn cả muội muội của mình.
Nhìn ánh mắt của hai người xuất hiện có vẻ khác thường, Tô Dự không phải là cũng thích nàng đi?