“Không hỏi anh gì à?” Vương Vũ Hiên nói, “Khi nãy dì đã dặn em thế nào, em quên rồi sao?”
Chu Vận lấy máy tính từ trong túi ra, nói: “Trăng ở nước ngoài có tròn không?”
Vương Vũ Hiên chậc một tiếng: “Miễn cưỡng quá.”
Chu Vận mở máy, Vương Vũ Hiên dẩu môi: “Trò chuyện với anh chán lắm sao mà phải lên mạng chơi.”
“… Không, em kiểm tra hộp thư thôi.”
Thật ra Chu Vận cũng không phải muốn kiểm tra hộp thư, chẳng qua đã tạo thành thói quen, hễ rảnh là mở máy tính lên.
Vì Vương Vũ Hiên ngồi bên cạnh xem, Chu Vận đành phải đăng nhập vào hộp thư cho có lệ, không ngờ là có thư mới thật. Phòng giáo vụ gửi thư thông báo đã có thành tích cuối kỳ.
“Ơ!” Vương Vũ Hiên kích động nói, “Có điểm rồi kìa, mau xem đi.”
“…”
Chu Vận lặng thinh nhìn về phía Vương Vũ Hiên.
Vương Vũ Hiên giục cô: “Mau xem đi.”
Chu Vận vào web trường, ấn vào phiếu điểm cuối kỳ.
Vương Vũ Hiên còn để ý hơn cả cô, sáp người lại nhanh chóng nhìn bảng điểm một lượt, xuýt xoa: “Em Chu giỏi quá, đúng là không phải dạng vừa đâu, điểm môn nào cũng cao ngất! Nhanh mở bảng xếp hạng xem đi, anh xem thử trường trong nước hiện tại giỏi đến cỡ nào.”
Anh ta nói xong hồi lâu vẫn không thấy chuyển trang web khác.
“Em Chu?”
Vương Vũ Hiên quay đầu, đúng lúc thấy Chu Vận đang cười. Dĩ nhiên không phải là cười với anh ta mà là đang cười với phiếu điểm.
Điểm thi môn “Nguyên lý cơ bản chủ nghĩa Mác” được 97 điểm. Thiếu ba điểm nữa thì đạt điểm tuyệt đối, nhưng chẳng sao cả, dù sao thế giới cũng không hoàn mỹ mà.
Trong đầu cô hiện lên vẻ mặt kiêu căng của thủ khoa nào đấy dưới ánh sáng, thế là càng cười tươi hơn. Đến khi hoàn hồn lại đã thấy Vương Vũ Hiên đang kinh ngạc nhìn cô.
Cô hỏi: “Sao vậy?”
Vương Vũ Hiên lắc đầu: “Không có gì.”
Anh ta dời mắt, nhìn về phía tủ sách bên cạnh, nhưng rồi nhanh chóng quay đầu lại: “Em Chu.”
“Hả?”
“Anh khen em một câu được không?”
“Khen đi.”
“Anh sợ em sẽ kiêu ngạo.”
“Vậy thì đừng khen.”
“Nhưng anh không nhịn được.”
“…”
Chu Vận gập máy tính lại. Vương Vũ Hiên chợt nói: “Em đã trở nên xinh đẹp rồi.”
Chu Vận khựng lại, rồi nhướng mày ngay lập tức: “Thật không?”
Vương Vũ Hiên nói: “Em xem đi, anh đã nói là sợ em sẽ kiêu ngạo mà.”
Chu Vận nhún vai, Vương Vũ Hiên không đùa nữa, hỏi nghiêm túc: “Dì Lưu có ý định cho em ra nước ngoài, bản thân em cảm thấy thế nào?”
“Còn chưa nghĩ đến.”
“Đến lúc đó mới nghĩ sẽ không kịp đâu, nếu đã có dự định thì nhất định phải chuẩn bị nhanh đi. Đừng học lệch, nhưng môn chuyên ngành phải xuất sắc, tốt nhất là có thể đăng được bài lên sách báo nào đó. Con đường này anh đã từng đi qua, nếu em cần, anh có thể giúp em.”
Chu Vận gãi mặt: “Em không thuộc trường phái lý luận, không thích viết bài.”
“Trường phái thực tiễn cũng được, tham gia nhiều cuộc thi lớn, càng nhiều càng tốt.” Vương Vũ Hiên nói tiếp, “Anh học tài chính, không biết về ngành công nghệ thông tin của em, nhưng mà có lẽ cũng giống nhau thôi, chờ anh về sẽ giúp em…”
“Ngừng ngừng.” Chu Vận nhắc nhở anh ta, “Em còn chưa học xong năm nhất nữa đấy…”
Vương Vũ Hiên nhìn cô rồi cười xòa: “Cũng đúng, em vẫn còn là trẻ con. Có điều phải nhanh chóng tính toán đi thôi, cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị trước.”
Anh có thể ở lại trường làm giảng viên được rồi đấy!
“Sống ở nước ngoài có vất vả lắm không?” Chu Vận cố nói lảng sang chuyện khác.
Vương Vũ Hiên lắc đầu, đăm chiêu nói: “Nếu bản thân xác định rõ mục tiêu theo đuổi sẽ không vất vả.”
“Nghĩa là sao?”
Vương Vũ Hiên nói: “Thế giới bên ngoài xa hoa, dễ khiến con người mù quáng. Có rất nhiều người bất chấp vị trí của bản thân, lãng phí thời gian theo đuổi những thứ không thuộc về cuộc sống của mình. Anh xuất ngoại đã sắp sáu năm, từng gặp rất nhiều người như thế.”
“Thế nhưng cũng chẳng có cách nào.” Anh lại nói, “Đồng hương ở nước ngoài ít, muốn hòa nhập vào xã hội mới thì nhất định phải hòa tan vài điều gì đó. Nhỏ là một vài thói quen, lớn là giá trị quan. Nói thật với em, bây giờ anh cũng đang cố gắng không để bị hòa tan đây này.”
Chu Vận hỏi: “Cố gắng điều gì?”
Vương Vũ Hiên nửa đùa nửa thật: “Cố gắng không chêm tiếng Anh khi nói chuyện đấy.”
Chu Vận cười.
Chín giờ rưỡi, dì Giang Lâm đến gọi Vương Vũ Hiên.
“Chuẩn bị về thôi con!”
Mẹ và dì Giang Lâm ở dưới tầng hẹn thời gian cho cuộc gặp mặt lần sau là mùng Bảy tết.
“Lâu lắm cháu nó mới về nhà một chuyến, bà phải bồi bổ cho Tiểu Vũ nhiều vào. Nhìn đi, cháu nó đã gầy còm rồi kìa.” Mẹ cô đưa họ đến tận cửa, lại nói tiếp, “Tiểu Vũ, cháu đã trao đổi số điện thoại với Chu Vận chưa?”
Vương Vũ Hiên nói: “Đã lưu rồi ạ.”
“Sau này nếu con bé có gì không hiểu thì phiền cháu giúp đỡ nhé. Cháu cũng đừng chê phiền.”
Vương Vũ Hiên nhoẻn môi nhìn Chu Vận: “Cháu lại thích được làm phiền ạ, em nhớ phiền anh nhiều nhiều nhé em Chu!”
Chu Vận á khẩu.
Tiễn người đi rồi, mẹ mới kéo tay Chu Vận.
“Ôi, đừng để mẹ nghĩ xấu nào, mau vào nhà đi thôi.”
Trước khi mẹ tâm sự với cô, Chu Vận đã đi lên tầng lấy máy tính xuống đưa cho mẹ.
“Mẹ, mẹ xem đi.”
Chu Vận đạt được bốn điểm tuyệt đối trong kỳ thi cuối kỳ, tổng thành tích đứng thứ hai trong lớp. Mẹ cô vô cùng vui mừng, gọi ba cô đến xem.
“Ông xem thành tích cuối kỳ của con gái này.”
Chu Quang Ích nhìn lướt qua, thản nhiên nói: “Cũng được, song vẫn cần phải cố gắng.”
Chu Vận vâng dạ.
Mẹ cô đẩy ba cô: “Ông đừng tạo áp lực quá lớn cho con mà.”
Phiếu điểm quả thật là bùa thần, có nó áp trận nên cuộc nói chuyện của hai mẹ con rất thuận lợi.
“Con nghỉ ngơi sớm đi, sắp đến tết rồi mà con lại về nhà muộn quá. Sáng mai mẹ đưa con đến trung tâm thương mại mua sắm quần áo cho kịp.”
Chu Vận trở về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ. Cô cứ trằn trọc mãi trên giường không ngủ được, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Lý Tuân. Nội dung rất đơn giản, chỉ một câu: Môn Mác của tôi được 97 điểm.
Giây lát sau, Lý Tuân nhắn lại: Còn cao hơn tôi nữa cơ á?
Chu Vận bật cười. Cô không trả lời mà vùi mặt vào gối, sợ tiếng cười phát ra quá lớn.
Ánh trăng treo đầu cành như đang ngắm cảnh êm đềm của đôi trẻ.