Hai tay Thái hậu nâng con chồn nhỏ lên, ôm nàng nói: “Đi Ngự Thư Phòng một chuyến.”
Tịch Tích Chi chán ghét nàng ta ôm ấp, thử giãy giụa lại bị Thái hậudùng một cái tay đè chặt lại. Nàng cũng ngu đến mức cho là lão bà nàyhảo tâm đưa nàng trở về. Nằm ở trong ngực nàng ta, Tịch Tích Chi nhưngồi trên bàn chông, hận không thể nhanh chóng nhảy xuống.
Vừa nhìn thấy cửa chính Ngự Thư Phòng, Tịch Tích Chi kích động đến mở to hai mắt. Đi dạo chơi bên ngoài một vòng mới biết mình chủ nhân cực kìtốt.
Hai người cung nữ quỳ trên mặt đất, khóc thút thít, vừa mới bẩm báo hếtbệ hạ chuyện con chồn nhỏ lại mất tích đã nhìn thấy Thái hậu ôm một quảcầu màu trắng nhỏ đi vào.
Tịch Tích Chi nhìn thấy An Hoằng Hàn lần nữa giống như nhìn thấy ngườithân thất lạc nhiều năm, cặp mắt dâng lên hơi nước. So với mấy nữ nhânác độc này thì đại nhân An Hoằng Hàn này vẫn luôn dịu dàng hơn.
Thái hậu giả tbộ một người mẹ hiền từ đi về phía án thư An Hoằng Hànđang ngồi, “Hoàng nhi nếu đã nuôi nấng Vân con chồn thì không nên làmcho nàng chạy loạn, ngộ nhỡ nó chạy đi mất thì hoàng cung to như vậybiết tìm nơi nào? May mà ai gia gawoj nó ở Ngự Hoa Viên, bằng không sẽkhông biết con chồn này sẽ chạy đi đâu.”
Tịch Tích Chi nghiến răng nghiến lời trừng Thái hậu, lão bà này rấtkhông biết xấu hổ. Mới vừa rồi khuôn mặt còn ác độc dữ tợn ở Ngự HoaViên vậy mà bây giờ lại diễn thành lão phu nhân hiền lành rồi. Khó trách nàng ta muốn đưa nàng trở lại thì ra nghĩ đóng vai người tốt ở trướcmặt An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn liếc mắt nhìn Thái hậu một cái, ánh mắt không hề gợn sóng.Ngược lại khi nhìn con chồn nhỏ thì ánh mắt lại toát ra một chút cưngchiều.
Ngay trước mặt An Hoằng Hàn, cái lưng của Tịch Tích Chi cuối cùng cũngcó thể thẳng tắp. Mới vừa rồi họ không phải ỷ vào nhiều người mới dámbắt nạt nàng? Bây giờ có chỗ dựa là An Hoằng Hàn, lá gan Tịch Tích Chibắt đầu lớn lên. Từ sáng sớm đến nay, Tịch Tích Chi còn không có đi quanhà xí. Ở Ngự Hoa Viên thì có nghĩ đi tiểu một chút nhưng suy nghĩ vìmặt mũi cho nên nàng vẫn nén nhịn.
Nhớ tới lão bà này lúc trước hành hạ nàng thế nào, Tịch Tích Chi bày rabộ dạng không đếm xỉa đến, di chuyển cái mông nhỏ nhắm ngay cẩm bào củaThái hậu.
Mặt mũi có chỗ nào quan trọng hơn so với báo thù? Thù này không báo, Tịch Tích Chi ăn ngủ không yên.
Sau đó ——
Một cỗ mùi khai nước tiểu tràn ngập ở trong không khí.
Thật ra thì Tịch Tích Chi đi tiểu cũng không thối, nhưng đối với Tháihậu ưa sạch sẽ mà nói đơn, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Thái hậu tức giận đến mức hai tay quăng con chồn nhỏ đập vào hướng sàn nhà bằng ngọc trắng.
Đôi mắt An Hoằng Hàn trở nên sâu thẳm, nhanh chóng vươn tay vững vàngtiếp được con chồn nhỏ. Ánh mắt như thanh kiếm ngẩng đầu lên nhìn Tháihậu, “Chẳng qua là một con chồn thú con, mẫu hậu cần gì tức giận?”
An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông Tịch Tích Chi, vừa mới đụng đến, Tịch Tích Chi giống như xù lông nhảy dựng lên.
Cả người nàng tím bầm, cho dù bộ lông che chắn không nhìn thấy nhưngnhững vết thương này xác thực tồn tại. Không động vào còn đỡ chút, vừađụng liền thấy đau từng trận.
An Hoằng Hàn cảm nhận được con chồn nhỏ khác thường, nhưng không có nghĩ tới phương diện kia, hơn nữa nhìn bộ dạng con chồn nhỏ cũng không cóvấn đề gì quá lớn.
Ống tay áo Thái hậu ướt một mảng lớn, cả người đều mùi này càng làm nàng không chịu thêm nổi. Con chồn nhỏ thật sự quá thiếu dạy dỗ, vừa dạy dỗqua nó lại chạy tới chọc giận nàng, thuần túy không có nhớ lâu.
“Hoàng nhi, ngươi nuôi sủng vật, ai gia không phản đối, nhưng cho dùnuôi cũng nên nuôi một con sủng vật khéo léo nghe lời. Một con chồn nhỏcả ngày gây họa gây sự nuôi đến có ích lợi gì? Sớm muộn có một ngày, nósẽ bôi nhọ mặt mũi hoàng thất.” Thái hậu giận đến đôi tay phát run, cũng không để ý thân phận của mình liền hô hướng An Hoằng Hàn.
Sau lưng vài người phi tần kia ghét bỏ mùi khó ngửi trên cẩm bào Thái hậu, chỉ nói mấy lời an ủi nhưng không ai đến gần.
Không hài lòng có người nói xấu con chồn nhỏ ở trước mặt hắn, An HoằngHàn lạnh lùng, sắc mặt trầm xuống, “Trẫm còn xử lý công vụ, mời mẫu hậutrở về đi.”
Đuổi người lộ liễu như vậy làm sắc mặt Thái hậu cứng ngắc nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình thường.
“Ai gia cũng biết hoàng nhi xử lý chính vụ bận rộn cho nên mới muốn dạydỗ Vân chồn. Dù sao mỗi ngày ai gia cũng nhàn rỗi, hoàng nhi không bằngđem Vân chồn đưa cho ai gia nuôi hai ngày.”