Đồng thời, vài âm thanh như tiếng chuông rung cười nói: “Mẫu hậu muốnbọn thần thiếp mở rộng tầm mắt, chúng thần thiếp vui mừng còn không kịpnữa là.”
Lỗ tai nhạy bén của Tịch Tích Chi đã nghe được đối thoại từ xa của mấyngười, cúi đầu xem xét đóa hoa trong ngực. . . . . . Màu xanh dương! Sẽkhông chính là ‘ hoa Lam Linh ’ trong lời nói trong miệng bọn họ chứ?
Tâm trạng hoảng hốt, Tịch Tích Chi vừa định chạy trốn, chớp mắt đámngười kia đã bước vào đình. Chẳng lẽ ông trời nhẫn tâm làm khó dễ nàngsao? Gần đây quả thật toàn chuyện xui xẻo, ba ngày hai bữa đều mạo phạmmột vị tổ tông.
Quả cầu tròn màu trắng lặng lẽ lui về phía sau, Tịch Tích Chi nghĩ thừa dịp không có ai chú ý tới nàng sẽ lén chuồn đi.
Vừa mới đụng vào mép bàn đá, một cô gái đã kêu lên kinh ngạc, “Đó không phải là Vân chồn bệ hạ nuôi sao?”
Mọi người nghe vậy nhìn đến, thân thể Tịch Tích Chi cứng nhắc cũng không nhúc nhích nữa. Thật là sợ cái gì cái ấy sẽ tới. Hai móng vuốt bảo vệđóa hoa, dấu nó ở sau lưng. Trong lòng đặc biệt bi thương, vừa rồi nàngcòn mở cờ trong bụng gặp được bông hoa kiều diễm, bây giờ lại trở thànhcủ khoai lang bỏng tay.
Thật muốn vứt bỏ đóa hoa này, sau đó tiêu hủy chứng cứ.
“Thật là đáng yêu a, khó trách bệ hạ muốn đích thân nuôi nấng.” Nhữngngười nói chuyện đều là nữ nhân thiên kiều bá mị. Mỗi người đều chămchút trang phục lộng lẫy. Giống như ở ganh đua so sánh sắc đẹp với nhau, khuôn mặt bọn họ đều trang điểm tỉ mỉ.
Từ sau khi Tịch Tích Chi xuyên qua thành con chồn nhỏ, lỗ tai lỗ mũi trở nên đặc biệt nhạy bén. Không chịu nổi mùi phấn son trên người các nàngtỏa ra, nhịn không được hắt xì hơi một cái. Vừa định giơ móng vuốt xoalỗ mũi bỗng nhiên nhớ tới vật sau lưng nên động tác vẫn giữ nguyên bấtđộng.
Nhiều nữ nhân lại gần hướng phía nàng, Tịch Tích Chi nhìn họ vài lần,cái nhìn này suýt nữa làm nàng váng đầu hoa mắt. Họ vừa hay đi ngượcchiều ánh sáng, ánh nắng mặt trời chiếu lên đồ trang sức mà họ cắm trênbúi tóc, hắt ra tia sáng chói lòa thiếu chút nữa làm con mắt nàng bịthương.
Tướng mạo mấy vị phu nhân này cực kỳ xuất chúng. Mặc dù không tính làchim sa cá lặn cũng phải được khuynh quốc khuynh thành. Gương mặt cácnàng luôn mỉm cười nhưng Tịch Tích Chi biết nụ cười của các nàng khôngvào sâu tận đáy lòng. Bất kể thế nào, tươi cười như vậy luôn có chútcứng ngắc.
“Quá đáng yêu, không biết cầu xin bệ hạ ban cho bổn cung, bệ hạ có bỏđược hay không?” Mấy vị phu nhân đi tới trước mặt con chồn nhỏ, khomngười lại gần hình như cảm thấy cực kỳ hứng thú với nàng. Nhưng chânchính làm các nàng cảm giác hứng thú há sẽ là Tịch Tích Chi đây? Mà sẽlấy nàng làm mồi dụ An Hoằng Hàn.
Chỉ cần các nàng tranh được quyền nuôi nấng con chồn nhỏ thì bệ hạ còn không đến xem bọn họ vài lần?
Người nào không biết bệ hạ vì con chồn nhỏ này đã mấy lần tha thứ chođám cung nữ thái giám phạm sai lầm, chỉ đuổi bọn họ ra khỏi hoàng cungthôi.
Chịu đựng bàn tay ngọc thon thon kia tùy tiện vuốt ve gương mặt mình,Tịch Tích Chi không dám động một cái, e sợ bọn họ phát hiện ra vật nàngcất giấu sau lưng. Đến lúc này, Tịch Tích Chi cuối cùng đã tỉnh ngộ,thật ra An Hoằng Hàn dịu dàng hơn nhiều so với đám nữ nhân này. Ít nhấtkhông có túm bộ lông nàng không buông làm nàng đau muốn chết.
“Thật có đáng yêu như vậy sao? Nhìn các ngươi xem, làm sao còn có chỗnào giống dáng vẻ một vị nương nương?” Một phu nhân xinh đẹp tuổi trêndưới năm mươi đi hướng bên này hai bước, dường như rất không hài lònghành động của mấy vị phu nhân kia.
Nàng mời mấy nàng ta tới Ngự Hoa Viên để thưởng thức hoa Lam Linh chứkhông phải làm cho các nàng ta vây xung quanh con chồn nhỏ. Rất khôngthích con chồn nhỏ đổi khách thành chủ, sắc mặt của Thái hậu trở nênkhông tốt.
Mấy vị phu nhân tức khắc thu tay lại, không hề giày xéo bộ lông con chồn nhỏ nữa, “Bọn thần thiếp nhìn nó đáng yêu mới không nhịn được sờ sờ nó. Mẫu hậu đừng nóng giận, hoa Lam Linh cần phải được thưởng thức chậmrãi.”
Khuôn mặt mấy vị phu nhân thay đổi không ngừng nịnh nọt Thái hậu. Họkhông thể vì một con chồn nhỏ liền làm mất mặt mũi Thái hậu. Thái hậumời các nàng đến không phải muốn khoe khoang một chút sao? Nếu không làm thỏa mãn lòng hư vinh của Thái hậu thì ở trong hoàng cung bọn họ liềnđừng nghĩ có một ngày thoát khỏi.
Thấy các nàng ta hiểu chuyện như vậy, sắc mặt Thái hậu dịu đi rất nhiều, “Các ngươi xem, chậu hoa kia chính là hoa Lam Linh tiên hoàng ban tặng, trôi. . . . . . Sáng thôi. . . . . .”
Cặp mắt Thái hậu đột nhiên trợn to, “Đóa hoa nở rộ đầu cành này đi nơinào!” Thái hậu nổi giận đùng đùng, chất vấn thái giám bên cạnh, “Làm sao lại thế này!”
Hai người thái giám lập tức quỳ xuống, “Nô tài cũng không biết tại saocó thể như vậy, mới vừa rồi còn ở chỗ này làm sao sẽ đột nhiên khôngthấy! Lúc này Ngự Hoa Viên không có ai tới a.”