Dường như bị đói bụng mấy ngày chưa từng ăn qua cơm, Tịch Tích Chi vộivàng chạy đến chỗ có chùm quả nhỏ. Hai móng vuốt đè lại quả tròn đen lớn nhất, dùng sức khẽ đẩy làm cả nàng cũng bị lăn ra ngoài hai thước, ởtrên bàn lộn mấy vòng mới dừng thân thể lại.
Mà vốn chồng tấu chương chỉnh tề ngay ngắn liền lộn xộn bay khắp nơi đều là.
Dường như quấy rầy đến An Hoằng Hàn phê duyệt tấu chương rồi hả? Vừa mới phản ứng kịp, đầu nhỏ của Tịch Tích Chi nhanh chóng co rụt lại.
“Còn biết mình phạm sai lầm rồi?” Cũng không biết An Hoằng Hàn vui haygiận, âm thanh của hắn không khác lúc bình thường làm trong lòng TịchTích Chi không nắm chắc.
Móng vuốt còn ôm quả nho đại kia, Tịch Tích Chi nghĩ nghĩ, nhịn đau ômquả nho to đẩy tới trước mặt An Hoằng Hàn, ‘chít chít’. . . . . . Ngươiăn.
An Hoằng Hàn sửng sốt một chút, hỏi “Cho trẫm?”
Con chồn nhỏ vô cùng nịnh nọt gật đầu, không cám ơn ngươi nha, cuộc sống của nàng sẽ không qua tốt a. Quả nho vốn của nhà hắn, cùng lắm thì nàng trả lại cho hắn là được. Dù sao ở trong khay ngọc còn có một chùm dài,ăn vỡ bụng cũng ăn không hết nhiều như vậy.
“Thì ra ngươi còn có một chiêu nịnh hót này.” Hai ngón tay vân vê quảnho kia, An Hoằng Hàn ngắm nghía ở trong tay một hồi, “Tha ngươi mộtlần, còn không rời cái mông ngươi ra khỏi tấu chương của trẫm.”
Sợ đến mức Tịch Tích Chi nhảy ra xa mấy bước, cúi đầu nhìn xuống đám tấu chương,đã bị nàng giày vò nhăn nhăn nhúm nhúm rồi.
Bóc vỏ quả nho, An Hoằng Hàn ngậm quả nho vào miệng. Nước Cưu tiến cốngquả nho, không phải là hắn chưa ăn nhưng hắn lại cảm giác quả nho này là ngọt nhất.
Cực kỳ đau buồn nhìn quả nho lớn nhất vào miệng người khác, Tịch TíchChi hận đến cắn móng vuốt, lại tiếp tục đi chiến đấu cùng đám quả nhotrên bàn.
Sức ăn có hạn, bụng Tịch Tích Chi căng hết cỡ cũng chỉ thể nuốt vào hơnmười quả nho. Nghĩ An Hoằng Hàn dường như không thích ăn quả nho, TịchTích Chi nhớ đến lão nhân chữa trị chân trước cho nàng. Người khác giúpqua nàng một lần, đáp lễ đưa chút quà cho người ta đó là chuyện tình hết sức cần thiết.
Ngộ nhỡ về sau nàng lại bị thương, còn phải làm phiền lão đầu lần nữa.
Ở trước mặt An Hoằng Hàn khoa tay múa chân một hồi, móng vuốt sờ lêncằm, học bộ dáng lão nhân kia vuốt râu sau đó lại đẩy khay ngọc một cái.
Thấy con chồn nhỏ để ý lão đầu kia như vậy, An Hoằng Hàn buồn bực khôngvui. Hắn không chỉ cung cấp con chồn nhỏ ăn uống ở còn phải nuôi nó béomập, tại sao lại không thấy con chồn nhỏ tặng lễ cho hắn?
Âm thanh không khỏi lạnh mấy phần, An Hoằng Hàn nâng cao khay quả nho,”Nếu như trẫm không nhớ lầm, khay quả nho này giống như toàn bộ thuộc về trẫm. Ngươi muốn đưa lễ vậy liền lấy đồ của bản thân ra đưa.”
Hẹp hòi! Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi, trừng mắt An Hoằng Hàn.
Hắn đường đường là vua một nước, không phải nàng chỉ muốn một khay quảnho của hắn sao? Có nhất thiết phải tính toán chi li như vậy? Hơn nữa,nàng xem ở phân lượng là người một nhà, mới có ý đòi hỏi.
Trong lòng không ngừng phỉ báng An Hoằng Hàn, trong miệng thì thầm nói xấu hắn.
Ngoài một bộ lông màu bạc trên cơ thể nàng còn có đồ gì có thể lấy rađược sao? Nhưng bộ lông này có thể tùy tiện đưa tặng người khác sao?
Đầu nhỏ ủ rủ vươn thẳng, bốn chân Tịch Tích Chi đạp một cái nhảy xuống bàn.
“Hai người các ngươi đi theo con chồn nhỏ.” Thấy con chồn nhỏ mất tíchqua một lần cho nên An Hoằng Hàn càng đối với nó không yên lòng, an bàihai cung nữ bất cứ lúc nào cũng đi theo nó.
Hai người cung nữ gật đầu một cái, liền đuổi theo con chồn nhỏ.
Tâm tình Tịch Tích Chi như đưa đám đi tản bộ dọc hoàng cung, thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp để xua tan đi những điều không thoải mái trong lòng.
Cách phía sau Ngự Thư Phòng không xa chính là Ngự Hoa Viên. Cho nên Tịch Tích Chi đi không bao lâu đã nhìn thấy một vườn hoa khoe sắc. Các loạihoa quý giá và nổi tiếng tranh nhau tỏa hương thơm ngát, nở rộ khắp nơi. Đỏ- Da cam- Vàng- Lục- Lam- Chàm- Tím, mỗi loại một màu sắc cũng cứ mỗi chủng loại màu sắc đều đủ cả.
Tịch Tích Chi chưa từng thấy qua rất nhiều giống hoa giống, chỉ riêngHoa Mẫu Đơn đã có hai mươi loại. Có bồn hoa trồng ở trung tâm, cũng cóloại trồng trong chậu.
Trong đầu nảy ra một cách, Tịch Tích Chi tung mình nhảy vọt vào trong đống hoa. Quà tặng lão nhân kiếm được rồi. . . . . .
Quà ít lòng nhiều nha, tin tưởng lão nhân sẽ không để ý nhiều như vậy.
Đầu con chồn nhỏ rất nhỏ, vừa đâm đầu vào trong bụi hoa ngay lập tức đãmất bóng, hai người cung nữ phía sau gấp đến độ xoay quanh đó. Ngự HoaViên lớn như vậy phải tìm một con chồn có kích cỡ tương đương với bàntay, nói dễ hơn làm, cung nữ gấp đến độ đều nhanh khóc lên.
Ngộ nhỡ bệ hạ lại trách cứ, bọn họ biết làm sao bây giờ!