“Tiểu quai, con làm sao vậy, tại sao lại xin lỗi?” Mặc Tuyển Thần luống cuống tay chân không ngừng lau nước mắt cho cô, quay sang quát Lục Cửu:“Tiểu Cửu, cháu mau đến xem xem, có phải tiểu quai còn đau ở đâu không?” Lục Cửu chậm rãi bước đến, cẩn thận mở băng vải trên đầu cô, thay thuốc cho Mặc Khuynh Thành một lần nữa, còn cố gắng giảm nhẹ lực tay, sợ rằng nếu xuống tay hơi nặng sẽ không ra khỏi phòng bệnh được.
“Tốt lắm, miệng vết thương đã khép, mấy ngày tới không nên để vết thương dính nước, mỗi ngày cháu sẽ đến thay thuốc.” Lục Cửu xoa xoa mồ hôi trên đầu, quả thực việc này còn mệt hơn đại giải phẫu nhiều.
“Vất vả cháu rồi, Tiểu Cửu, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Lan Tuyết Mai còn muốn hỏi một ít chuyện cần chú ý, liền lôi Mặc Tuyển Thần đi ra phòng bệnh.
Sau đó, vì ở trường còn có giờ nên Mặc Giác cũng rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn Mặc Khuynh Thành và Mặc Dận. Mặc Dận không nói gì, trực tiếp đến bên ghế sofa đọc tạp chí. Mặc Khuynh Thành có chút xấu hổ, không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể vụng trộm nhìn, nhìn tới ngẩn người.
Anh cả nhà mình từ nhỏ đã là đối tượng mà đám nữ sinh mê luyến, tuy là nhận nuôi nhưng trên người lại tập hợp tất cả ưu điểm của ba mẹ, trưởng bối trong nhà nhìn thấy đều nói trời sinh anh ấy là để làm người của Mặc gia.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, không ngay ngắn như bình thường, cổ áo hơi hơi rộng mở, tay áo xắn lên, tóc cắt ngắn, ngũ quan rõ ràng, môi mỏng hơi nhếch, nếu không phải cặp mắt thâm thúy kia rất có thần, Mặc Khuynh Thành đã cho rằng đây là một tác phẩm hoàn mỹ do một nhà điêu khắc tài ba nào đó đã tạo ra.
“Làm sao vậy?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai. Thì ra lúc Mặc Khuynh Thành ngây người, Mặc Dận đã đi tới cạnh giường bệnh. “A? Không có việc gì.”
Mặc Dận hơi nhíu mày, bàn tay to thô ráp vươn tới, đặt lên trán của Mặc Khuynh Thành.
“Đại ca, anh làm gì thế?” Mặc Khuynh Thành chấn kinh, vội vàng lùi ra sau.
“Giúp em xoa xoa.” Trong mắt Mặc Dận hiện lên vẻ đau xót.
Mặc Khuynh Thành cũng cảm giác được hành động của mình không đúng, lại không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể cúi đầu không ngừng nghịch ngón tay.
Trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, Mặc Dận thở dài, xoay người đi ra cửa.
“Đừng đi.” Mặc Khuynh Thành túm góc áo Mặc Dận, sợ anh thật sự bỏ đi.
“Được rồi, anh không đi.” Mặc Dận cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang lôi kéo góc áo mình, có thể dễ dàng nhìn thấy mạch máu, kim tiêm chói lọi như đâm vào hai mắt anh.
Mặc Dận ngồi vào ghế tựa bên giường, kéo tay Mặc Khuynh Thành. “Đau không?”
Mặc Khuynh Thành lắc lắc đầu, đã trải qua nhiều như vậy, chút đau này có tính là gì.
“Cục cưng, nếu… nếu em thật sự thích Tô Thụy, đại ca sẽ không ngăn cản em nữa.” Mặc Dận do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm nói.
Không có gì quan trọng hơn Mặc Khuynh Thành, nếu đồng ý cho em ấy mà có thể khiến em ấy vui vẻ, dù bản thân chịu đau khổ cũng không có gì đáng ngại.
“Đại ca, em không thích hắn, em…”
Mặc Khuynh Thành đột nhiên không nói, sững sờ nhìn Mặc Dận, hình như cô xem nhẹ cái gì đó?
Đến cùng là đã xem nhẹ cái gì?
Đúng rồi, trông bọn họ đều còn rất trẻ!
Mặc Dận trước mắt, anh không đeo caravat, không mặc tây trang, càng quan trọng hơn là, rõ ràng khuôn mặt anh mới hơn hai mươi tuổi!
“Cục cưng, cục cưng?” Mặc Dận vươn tay, quơ quơ trước mặt Mặc Khuynh Thành.
“Đại ca, em hơi đói.” Mặc Khuynh Thành không đầu không đuôi nói một câu.
“Đói bụng? Muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em.” Mặc Dận xoa xoa đầu cô, giống như cô nói cái gì, anh đều sẽ đáp ứng.
“Muốn ăn cháo thịt nạc trứng bắc thảo, anh làm.” Mặc Khuynh Thành cố ý nhấn mạnh.
“Được, anh đi làm, em nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong anh liền rời đi.
Mặc Khuynh Thành nghe tiếng bước chân đi xa mới hoảng loạn tìm kiếm, cho đến khi lục ra một chiếc điện thoại hồng nhạt khảm kim cương ở góc giường.
Mở di động ra, màn hình hiện lên rõ ràng: Ngày 21 tháng 3 năm 2009.
Như vậy là bản thân cô đã trở về năm mười sáu tuổi?
Mặc Khuynh Thành vô thức bước xuống giường, đi tới toilet, nhìn bản thân trong gương.
Mái tóc có chút hỗn độn, lại không che giấu được dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng mà lúc này, vẻ đẹp đó lại bị phá hỏng.
Mặc Khuynh Thành nhìn bản thân không khác gì con mèo hoa, cảm thấy rất khó chịu, liền mở vòi nước, vốc nước vỗ lên mặt.
Mười phút sau, Mặc Khuynh Thành xác định đống hóa chất trên mặt đã được rửa sạch mới ngẩng đầu. Đúng rồi, đây mới là cô.
Mày liễu cong cong, đôi mắt hồ ly có vài phần tương tự Mặc Tuyển Thần, vì trước đó đã khóc thật lâu, hai mắt ửng đỏ như muốn truyền đạt vô vàn oan ức, làm người ta nảy sinh thương cảm, mà cái mũi cao cao khéo léo trông thật là đáng yêu, đôi môi phấn nộn khẽ nhếch, biểu hiện ra nội tâm của chủ nhân lúc ấy.