Cố Quân nhăn mày lại. Dịch lớn không giống trò đùa, đại tướng quân bệnh nặng, hắn bôn ba ba trăm dặm chạy đến, há có thể chỉ mang một tờ thuốc trở về? Chủ soái bệnh nặng không thể nói ra, Cố Quân kiên định nhìn Phức Chi, chỉ nói: “Vẫn phiền Biển Thước theo chúng ta lên đường lập tức. Xong chuyện, dù Biển Thước muốn đi nơi nào, chúng ta tất sẽ lấy xe ngựa đưa tiễn.”
Ngang ngược thật đấy. Phức Chi lặng lẽ nhìn hắn, trên mặt không vui, tay khẽ vói vào tay áo.
Vương Toản ở một bên quan sát sắc mặt, trong lòng nói tiếng không ổn, vội nói: “Biển Thước chớ buồn bực.”
Liếc hai người đang đối mặt.
Vương Toản tiến lên thoáng kéo Cố Quân ra, vái chào Phức Chi, lại cười nói: “Ta chính là chủ bộ Vương Toản. Trong quân gặp dịch lớn, một khi bùng lên, tính mệnh ngàn vạn quân sĩ đều ở đó. Tả Tướng quân nghe nói Biển Thước có tài, ngày đi tám trăm dặm đến đây, chỉ mong Biển Thước sớm đến, cứu chữa nhân mạng.”
Tiếng nói y trong trẻo, nụ cười bên môi nhàn nhạt, càng nom tuấn tú vô song.
“Nếu như thế, tướng quân mau trở về mới phải.” Phức Chi nhìn y nói, từng chữ rõ ràng: “Tôi đã dám nói phương thuốc đủ để ứng phó, thì không nói điêu. Mọi người đều bất đắc dĩ, tướng quân tội gì mà phải bức bách!”
Vương Toản sững sờ, không ngờ cô ta lại lấy lời này ra mà bắt thóp mình.
Cố Quân thấy thuyết phục vô dụng, ánh mắt phát lạnh, đẩy Vương Toản ra: “Vậy, chớ trách bất kính.” Nói xong, vung tay lên, Vương Toản chưa kịp ngăn cản, hai tên tùy tùng sau lưng Cố Quân đã tiến lên, đưa tay túm về Phức Chi.
Phức Chi cười lạnh, không chờ họ đụng phải mình, phật ống tay áo lên.
Vương Toản chỉ cảm thấy đối diện với một mùi ôn hương, một lát sau, lại trơ mắt nhìn thân thể mình ngã trên đất.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Mặt trời sáng rực, nhánh mai đỉnh đầu trơ trọi, miễn cưỡng chia bầu trời thành khối vụn.
Vương Toản muốn động đậy thân thể, lại không có chút lực nào.
Y cảm thấy không thoải mái. Từ khi đến biên cảnh, mình nghiễm nhiên có bệnh thích sạch sẽ, đồ ăn đồ vật xa lạ là không bao giờ động vào, là đệm ngủ cũng nhất định ngày nào cũng phơi rồi mới nằm, nhưng hôm nay thì sao? Viện này là chỗ người đến người đi, công đường không xa còn có bệnh nhân, nếu… Vương Toản nhắm mắt lại, không tiếp tục nghĩ, cố gắng làm lơ sự mất tự nhiên như có như không trên mình mẩy.
Đều là do tay này! Y tức giận trừng mắt với Cố Quân bên cạnh một cái.
Nơi đây không phải quân doanh hay triều đình, nếu mời Biển Thước, thì nhất định phải nói lời hay, lấy quan uy ra làm gì? Còn là con trai Đại Trưởng Công chúa, khô khan thế! Vương Toản oán hận nói trong lòng. Như này thì hay rồi, một tướng quân, một chủ bộ, hai tên tùy tùng, hết thảy bị du y không biết ở đâu ra này đánh ngã, không thể động đậy. Thiên hạ ai từng thấy chuyện xấu thế này?
Tức một trận, đợi thoáng bình tĩnh, Vương Toản lại lo lắng. Không biết yêu phụ này dùng thuốc gì, chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua bao giờ. Suy tư, chỉ cảm thấy trong lòng bất ổn…
Y chuyển mắt, nhìn cửa sân đã cài then, nhìn lại Cố Quân. Chỉ thấy mắt hắn mở to, nhìn là biết là giận không nén nổi.
Hắn nhất định đang muốn một kiếm xử Diêu Biển Thước luôn. Vương Toản âm thầm đoán.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Gió thu mang theo ấm áp giờ ngọ tới công đường, Phức Chi bắt mạch cho một bệnh nhân, mỉm cười cười, nói với ông: “Túc hạ đã không còn gì đáng ngại, điều dưỡng hai ngày là có thể khôi phục.”
Người bệnh nghe vậy cả mừng, vội ngồi thẳng dậy từ trên sập, vái chào Phức Chi thật dài: “Đa tạ ân Biển Thước cứu mạng!”
Phức Chi gật đầu hoàn lễ, đứng dậy từ trên ghế, quay đầu, lại phát hiện A Tứ ở bên cạnh không ngừng ngắm mình.
Thấy Phức Chi phát hiện, A Tứ vò đầu cười cười, đi theo nàng ra khỏi tiền sảnh.
“A tỷ định đi ạ?” Theo Phức Chi đến hậu viện nhận lấy quần áo đã hong khô, A Tứ mở miệng hỏi.
Phức Chi nhìn cậu, gật đầu: “Ừ.”
A Tứ nhăn mũi, cẩn thận hỏi: “Vì những người ở tiền viện kia ạ?”
Phức Chi cười cười, lắc đầu: “Không phải. Họ có không đến, ngày mai chị cũng sẽ từ biệt.”
A Tứ gật đầu, dường như ngộ ra: “A tỷ đã không chịu theo họ đi quân doanh, trước mắt nhân phủ quân chưa về, mau rời đi mới được.” Nói xong, cậu bỗng cảm thấy buồn rầu, nhìn qua Phức Chi: “A tỷ, thế có liên lụy phủ quân không?”
Phức Chi lại cười nhạt, không trả lời. Chốc lát sau, nàng vỗ vỗ đầu A Tứ, cầm quần áo trong tay giao cho cậu, quay người rời đi.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Mặt trời treo chính giữa trời, phơi trên mặt, nóng bỏng.
Cố Quân ngưng thần đóng mắt một hồi, lại híp mắt mở ra.
Nỗi lòng thoáng bình tĩnh một lát. Bốn phía một chút động tĩnh cũng không có, ai cũng không một tiếng động. Hắn nhìn lên bầu trời, lọt vào trong tầm mắt là màu xanh đậm và trắng gắt giao hòa.
Cố Quân bỗng nhớ lại hai năm trước. Khi đó, hắn vẫn là một giáo úy, dựa vào sức như nghé con mới đẻ, theo chú ba Cố Tiển dẫn đầu ba ngàn người ban đêm tập kích doanh trướng người Yết, chém giết Thiền Vu Thạch Mạt và hơn vạn người bộ hạ quý tộc Yết. Một đêm máu tanh, họ đắc thắng về doanh đã là nắng sớm mờ mờ. Cố Quân lại không mỏi mệt chút nào, chỉ cảm thấy huyết dịch vẫn khuấy động, thảng như còn ở trong doanh địa người Yết và trong ngọn lửa gào thét. Khi đó, Cố Tiển vỗ đầu vai của hắn cười ha ha, dẫn hắn phóng ngựa ra doanh, phi nước đại trong thảo nguyên, đến tận ngày sáng. Cuối cùng, Cố Quân ngửa mặt đổ xuống bãi cỏ thật dày ngoài ngoại ô…
Nhưng, thân thủ mình khi đó nếu đổi lại hiện tại, nhất định sẽ nhảy lên chém yêu nhân Diêu Phức Chi kia làm hai đoạn!
Nghĩ tới đây, nộ khí trong lòng Cố Quân lại lên, muốn cắn răng nắm tay, lại mềm oặt không lấy sức nổi.
Ánh nắng đỉnh đầu bỗng nhiên bị che khuất, Cố Quân hoàn hồn, một gương mặt xuất hiện phía trên. Đây không phải là ai khác, chính là Diêu Phức Chi.
Hai bên đối mặt, hai mắt Cố Quân cơ hồ phun cả lửa ra.
Phức Chi không hoang mang chút nào, ngồi xổm người xuống, nhìn mặt hắn, lại dò xét toàn thân hắn một phen, bên môi bỗng nhiên nở ý cười khó lường.
“Tướng quân giờ nhất định muốn giết tôi cho hả nhỉ.” Phức Chi nói.
Cố Quân nhìn nàng chằm chằm.
Phức Chi dấu ý cười, một lát sau, lại đứng dậy, làm một lễ thật sâu với hắn: “Phức Chi tự biết đắc tội nhiều, mới rồi tình thế cấp bách, nhất thời không nghĩ ngợi nhiều được, mong rằng tướng quân thứ tội. Chuyện Tướng quân mới nói, Phức Chi suy nghĩ kĩ một hai, cũng không phải là không thể đáp ứng. Chỉ có một chuyện, phiền tướng quân tương trợ.”
Người này sắc mặt và lời nói chuyển biến quá nhanh.
Cố Quân sững sờ, nghi ngờ nhìn nàng, trên mặt âm tình bất định.
Vương Toản không xa ngưng thần lắng nghe.
Chỉ nghe nàng tiếp tục nói: “Phức Chi nghe nói người Yết cướp bóc ấp bên cạnh, triều đình phái đại tướng quân thảo phạt, bây giờ đã tới quận Bình Dương. Chư vị có dưới trướng ông không?”
Cố Quân và Vương Toản nghe vậy, sắc mặt đều biến đổi. Đại quân xuất chinh chính là sự tình cơ mật, nàng sao biết rõ ràng như thế?
Phức Chi như nhìn ra suy nghĩ bọn họ, cười cười: “Tướng quân không cần ngờ vực vô căn cứ. Biên tái không phải chỗ phong bế, triều đình muốn ra quân, dân gian sớm có lời đồn; lại có đại tướng quân lĩnh mấy vạn ở quận Bình Dương, nửa tháng không động gì, còn sợ người khác không hiểu à?”
Ánh mắt Cố Quân có phần ngưng lại. Cô ta nói cũng đúng tình hình thực tế, trong quân phát hiện nhiễm dịch không thể nào ngăn chặn, nên phái người đến hương ấp gần quanh hỏi thăm biện pháp trị dịch, khó tránh khỏi sẽ để lộ tin tức, sao có thể giữ cơ mật được lâu? Trong lòng hắn thở dài, có chút sầu muộn, nếu không phải tình hình bệnh dịch liên lụy, bây giờ họ đã đi tái ngoại chém giết người Yết…
Phức Chi thấy hắn không có động tĩnh, ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt hắn: “Nếu đúng, thì nhìn bên trái; không đúng, nhìn bên phải.”
Cố Quân lạnh lùng liếc qua nàng, một lát sau, nhìn về phía bên trái.
Phức Chi thỏa mãn mỉm cười, một lát sau, nói từng chữ từng câu: “Phức Chi đúng lúc cũng muốn đến biên cương xa xôi, phiền khi tướng quân xuất chinh, thuận đường mang tôi một đoạn.”