Buổi tối, Chu đại tẩu ở lại nhà tiếp tục đóng đế hài, Chu Đại Lang mang Chu Tử cùng Chu Bích đến nhà nội.
Từ nhà Chu Tử đến nhà nội là một con đường nhỏ, phía bắc đường nhỏ là một hồ nước rất lớn, phía nam là một cánh rừng cây Dương lớn. Chu Đại Lang mỗi tay dắt một nữ nhi, vừa đi vừa nói chuyện. Mặt đất bị đông cứng, dẫm lên nghe “soạt soạt”. Chu Tử cùng Chu Bích cố ý dùng sức dậm chân đi trên đường, nghe tiếng vang liền cười ha ha.
Nhà nội Chu Tử tuy rằng là nhà ngói lớn ba gian, nhưng vẫn là tường gạch mộc, cửa lớn cũng do Chu Đại Lang dùng gỗ đầu thừa đuôi thẹo ghép thành. Chu Tử còn chưa kịp gõ cửa, chó trong nhà liền kêu lên. Trong nhà truyền đến tiếng của bà nội Chu Tử: “Ai?”
“Con!” Chu Tử lớn tiếng nói.
“Tới liền!” Tiếng bà nội nói.
Người ra mở cửa cũng là chú Chu Tam Lang của Chu Tử.
Chu Tử đi vào cửa nhà chính liền thấy dưới đất đặt một cái thúng cạn, trong thúng cạn là ngô, nàng cảm thấy mình đã hiểu. Bà nội Chu Tử luôn có ý tưởng nghĩ cách bòn rút lợi ích từ Chu Tử cùng Chu Bích, Chu Tử Chu Bích vừa đến nhà bà, không khẩy bông thì chính là tách ngô, nếu không thì chính là nấu rượu rửa rau quét sân. Tóm lại sẽ không để Chu Tử Chu Bích nhàn rỗi đứng trong nhà mình.
Nhà chính đốt một ngọn đèn. Ông lão Chu thực quá tiết kiệm, đèn dầu rất nhỏ, chỉ có một chút ánh sáng, bên trong vẫn tối đen như trước.
Ông lão Chu cùng Chu Đại Lang chia nhau ngồi hai bên cái bàn cao cao, trước mắt hai cha con đều đặt một chén trà lớn.
Chu Tử cùng Chu Bích ngồi trên ghế gỗ nhỏ bên cái nia lớn tách ngô. Tách ngô chính là tách hết hạt ngô xuống, chỉ còn lại lõi ngô. Chu Tử vừa tách ngô vừa nói với bà nội: “Nội, nhà bà củi lửa nhiều, củi trong nhà con không đủ đốt, chút nữa tách ngô xong, mấy cái lõi này cho con đem về nhà nấu rượu đi!”
Tuy rằng Chu Tử cười nói, nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
Chu lão thái nghĩ nhà mình đúng thật không cần, củi cây bông chất đống cao cả thước trước phòng, lại nói nhìn dáng vẻ của Chu Tử, nếu không thuận theo lời nàng không chừng nàng thực sẽ kéo Chu Bích ném việc bỏ về, cho nên tuy rằng Chu lão thái không vui gì lắm, nhưng vẫn đồng ý.
Chu Tử và Chu Bích nhìn nhau cười, Chu Bích vội vàng đứng dậy lấy một cái sọt lớn để qua bên cạnh, tách ngô sạch sẽ xong liền ném lõi ngô vào sọt.
Chu lão thái ở bên cạnh đóng đế giày, Chu Tứ Mỹ nũng nịu quấn lấy bên cạnh bà. Việc dùng tay tách ngô này, Chu lão thái luyến tiếc nữ nhi phải chịu khổ.
“Đại Lang, nói cho con một tin tức tốt!”
Nghe thấy bà nội nói chuyện, lỗ tai Chu Tử lập tức dựng thẳng lên.
“Muội muội con nói là đã thuyết phục được Đào gia ở thành tây cách bờ sông mười hai dặm!”
“Đào gia?” Đại Lang vừa nghe vội hỏi, “Có phải Đào gia sẽ xây nhà mới hay không?”
“Cũng không phải! Nhà hắn không chỉ có nơi xay bột, còn có bốn mươi mẫu đất! Ta thật không dễ dàng mới nhờ người thuyết phục được!”
Chu Đại Lang hơi trầm ngâm, cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy, liền nói: “Của hồi môn đưa qua chỉ sợ sẽ nhiều hơn một chút?”
“Đúng vậy!” Chu lão thái cười tươi tắn, “Ta đã đồng ý sẽ đưa mười mẫu đất, lại đưa thêm trọn bộ tư trang!”
Chu Đại Lang trầm mặc, hắn cảm thấy mẫu thân có ý đồ không tốt.
Quả nhiên, Chu lão thái cười đến thật hiền hòa: “Ta và cha con đã thương lượng, con ra hai mươi lượng bạc, lão Nhị ra ba mươi lượng, chúng ta gom góp lại là đủ thôi!” Bà sợ con trai lớn nhất không vui, vội vàng bỏ thêm một câu: “Lão Nhị đã đồng ý rồi!”
Chu Đại Lang trầm mặc thật lâu.
Chu Tử vội hỏi: “Nội, nhà con ra ở riêng tới nay đã hai năm, nợ cũ kéo theo nợ mới, cha mẹ con nhịn ăn nhịn mặc liều mạng làm việc kiếm tiền mới trả dứt được nợ, còn chưa kịp thở lấy hơi, sao có thể đào đâu ra hai mươi lượng bạc?!”
Chu lão thái đứng dậy đi tới, vung tay tát “Bốp” lên mặt Chu Tử. Lạnh lùng nói: “Người lớn nói chuyện, mày mà cũng được phép xen mồm sao?” Lại quay đầu nói với con trai lớn: “Hai con nhóc này thật quá bướng bỉnh, còn không bằng bán cho nhà người ta dạy bảo!”
Mặt Chu Tử tê rần, vốn muốn đẩy Chu lão thái một cái, nhưng hai tay vừa vươn ra, đã bị phụ thân trừng mắt nhìn qua.
Nàng cúi đầu không nói gì.
Chu Tử Chu Bích bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà bà nội.
Chu Tử nắm tay muội muội: “Bà nội muốn hai mươi lượng bạc, cha vì hiếu thuận nhất định sẽ đáp ứng, đáng tiếc là tiền trong nhà chúng ta không hơn được một xâu, cũng là tiền mẹ chuẩn bị để đưa cho bà mụ Trương Ngọc Mai!”
Miệng nàng lý nói như vậy, tay thì kéo muội muội đi về nhà.
Chu đại tẩu nghe Chu Tử thuật lại xong, trầm ngâm một lát nói: “Trong nhà chúng ta, đừng nói hai mươi lượng bạc, chỉ hai lượng cũng không kiếm ra nổi!”
Nói tới đây, trong đầu Chu Tử chợt lóe, nhớ tới lời bà nội nói, chợt thốt ra: “Mẹ, nhà ta có gì đáng giá không?”
Chu đại tẩu một mảnh mờ mịt: “Không có, chỉ có ngôi nhà cỏ ba gian, sao lại có gì đáng giá?”
Tim Chu Tử đập nhanh, nhìn nhìn muội muội, lại nhìn nhìn mẫu thân, trong lòng lộp bộp một tiếng, ánh mắt mang theo chút kinh hoảng nhìn mẫu thân.
Chu đại tẩu nhìn thấy vẻ mặt của nữ nhi, cũng bắt đầu hoảng hốt: “Không thể nào? Sao bà nội con lại có thể nhẫn tâm như vậy, dù gì cũng là cháu gái ruột thịt? Sẽ không đâu!”
Nói xong chính nàng cũng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng cũng chỉ có thể tự mình an ủi chính mình, an ủi Chu Tử Chu Bích.
Chu Tử ngẫm lại cách bà nội Chu lão thái làm người, bà lão này thật là bất công đến cực điểm, hận không thể gả cô út Chu Tứ Mỹ cho hoàng đế luôn ấy chứ, tất nhiên hy sinh luôn luôn không thể là ai khác ngoài cháu gái ruột, mà phụ thân của mình lại là con trai nổi danh hiếu thảo, cái gì cũng nghe bà nội.
Nàng vội vàng nói với mẫu thân: “Mẹ, mẹ giữ bọn con lại, đừng để bà nội bán hai tỷ muội bọn con cho kỹ viện!”
Chu đại tẩu rùng mình, không kịp trách cứ nữ nhi nói ra từ “Kỹ viện” không sạch sẽ, đã vội nói: “Không đâu! Sao bà nội lại có thể như vậy! Nếu bà ấy có ý nghĩ đó, mẹ liền, mẹ liền liều mạng với bà ấy!”
Ba mẹ con đều lo sợ bất an đứng ngồi không yên, mà Chu Đại Lang vẫn chưa chịu về nhà.
Dưới ánh đèn, Chu đại tẩu nhìn Chu Tử Chu Bích, trong lòng co rút đau đớn, khổ không nói nổi: luôn luôn tự hào mình đã sinh hai cô con gái ngoan hiền như vậy, không nghĩ tới lại bị mẹ chồng nhẫn tâm ác độc để mắt tới!
Chu Tử bình tĩnh suy nghĩ, vội vàng nới với mẫu thân: “Mẹ, nếu sự việc không thể vãn hồi, mẹ nhất định phải kiên trì, thà rằng bán ít đi một chút bạc cũng chỉ bán bọn con làm nha hoàn, không nên bán hai tỷ muội bọn con vào kỹ viện!”
Chu đại tẩu tâm hoảng ý loạn, ôm lấy hai nữ nhi liên tục đồng ý.
Chu Bích không biết “Kỹ viện” là gì, nhưng cũng mông mông lung lung biết đó không phải là nơi tốt, nước mắt sớm chảy đầy mặt.
Chu Tử ôm muội muội, rúc vào trong lòng mẫu thân, nước mắt cũng không tự chủ được mà chảy ra.
(1) rau tể thái: vị thuốc có tính hàn, dùng để hạ nhiệt….
(2) tứ hợp viện: loại mô hình nhà ở có 4 dãy quay thành hình vuông hoặc chữ nhật, giữa có sân chung. Trong tứ hợp viện chia thành: nhà chính, nhà kề (3), …
(4) hồi hương: một hương liệu trong ngũ vị hương
(2), (3)