Nhưng bàbà ta không thấy lá bài hay đạn săn ma màu bạc bay tới, bàbà ta chỉ thấy một chiếc gương đang tới gần, chỉ thấy trong gương phản chiếu vẻ ngoài bà tavừa ngây thơ vừa quyến rũ của mình.
Khuôn mặt xinh đẹp kia bỗng biến dạng, xuất hiện nếp nhăn, xuất hiện vết máu, xuất hiện lốm đốm rữa nát.
“Không!” Phu nhân Sharon thét một tiếng thảm thiết như nhìn thấy cái chết của người yêu.
Làn da bà ta nhanh chóng nhiễm màu xanh đậm, khóe mắt chảy ra mủ dịch vàng.
Phụt một cái, từ trong ra ngoài phu nhân Sharon bùng lên ngọn lửa đen yên tĩnh, dường như đang xua đuổi thứ gì.
Ngay sau đó, bên ngoài lửa đen lại đông kết một màn sương băng dày đặc như đang chế tạo quan tài ngủ say.
Từng sợi tơ mỏng vô hình quấn quanh, cuối cùng chồng lên nhau thành màu mắt thường có thể thấy. Chúng quấn từng lớp quanh băng sương, dường như muốn kết thành một kén tằm lớn.
Keng, keng, keng, vật phong ấn “3-0271” rơi xuống đất, lăn vài vòng về phía trước, dừng lại bên cạnh “Kén tằm” phu nhân Sharon to lớn.
Lúc này, tiếng loảng xoảng vang lên, Dunn đập vỡ khung cửa sổ, leo vào phòng.
Anh liếc Cornley đã ngừng thở một cái, sắc mặt bỗng trầm xuống.
Đúng lúc này, “Kén tằm” nứt toác, quan tài băng vỡ tan, ngọn lửa đen hóa thành ánh huỳnh quanh, tan ra xung quanh.
Làn da phu nhân Sharon khôi phục màu sắc bình thường, hai mắt hơi mệt mỏi nhưng không có gì bất thường.
Trong tròng mắt bà ta vẫn phản chiếu Klein nằm sấp nửa người, phản chiếu Dunn Smith đưa tay ấn mi tâm, nhắm mắt lại.
Từng vòng gợn sóng vô hình lay động, mí mắt phu nhân Sharon dần sụp xuống không thể cưỡng lại. Dưới áo khoác mỏng đen của Dunn, có một thứ đang ngọ nguậy như rắn độc.
Biết rõ đội trưởng không khống chế được phu nhân Sharon quá lâu giống như lần đánh quái vật Bieber. Klein lại lăn người một cái, cầm súng lục ổ quay của mình khi nãy ném trên mặt thảm.
Tay trái hắn lấy ra ba viên đạn săn ma màu bạc, quen thuộc nhét vào lỗ đạn.
Cạch!
Klein đóng ổ quay, đứng lên, hai tay cầm súng nhắm thẳng vào mi tâm phu nhân Sharon
Đoàng!
Hắn dùng năng lực kiểm soát cơ thể của Tên Hề, bóp cò súng.
Đạn săn ma màu bạc lóe lên, bắn trúng “mục tiêu cố định” một cách chính xác.
Mi tâm phu nhân Sharon xuất hiện một vết máu, nhưng dường như viên đạn đã xuyên qua nhiều lớp chướng ngại vật vô hình nên mất phần lớn sức mạnh, không thể xuyên tới hộp sọ bà ta.
Klein không chút do dự tiếp tục bắn liền hai phát, thấy con mắt phu nhân Sharon đột nhiên mở ra.
Đoàng! Đoàng!
Một màn mưa máu kèm vụn trắng bắn ra, phu nhân Sharon có thể xưng là báu vật biến thành thi thể nữ bị vỡ sọ đủ khiến người đàn ông nào cũng gặp ác mộng.
Trước đó bà ta đã dùng hết “thế thân” rồi.
Hộc, hộc, Klein buông thõng hai tay, súng lục lệch đi, bắt đầu thở hổn hển. Phu nhân Sharon chỉ còn nửa cái đầu mềm nhũn xuống đất, dáng người vẫn nổi bật như trước, làn da trắng nõn mềm mại.
Dunn đứng thẳng người, mở hai mắt ra, hạ tay đặt trên mi tâm xuống, sắc mặt có phần tái nhợt. Rõ ràng anh không bị thương nhưng lại như đã mất máu quá nhiều
“Nếu không phải bà ta muốn giết một, hai người rồi mới trốn, nếu không phải khi vật phong ấn 3-0271 chiếu vào bà ta, vừa hay phản chiếu bộ dạng bà ta thì có lẽ chúng ta chỉ khiến bà ta bị thương được thôi…” Dunn từ từ bước tới bên cạnh Klein, giọng nói trầm thấp khác thường.
Nếu không phải mình có chỗ đặc biệt, cuộc chiến vừa bắt đầu hơn mười giây mình và Cornley đã cùng toi đời… Klein nghiêng đầu im lặng nhìn Cornley nằm trong tro tàn, thở hắt ra, nói:
“Đội trưởng, Cornley…”
“Tôi biết…” Giọng Dunn trầm khàn trả lời, “Do tôi phạm sai lầm, bị phu nhân Sharon che mắt, không ngờ bà ta đã sớm lặng lẽ rời khỏi cảnh trong mơ.”
Anh dừng một chút, nghiêm mặt nói tiếp:
“Nhưng cậu phải làm quen với điều này. Kẻ Gác Đêm chết trong nhiệm vụ là một chuyện bình thường, có thể tiếp theo chính là tôi.”
Klein im lặng không biết nên đáp thế nào. Cornley gần đó mở trừng hai mắt vô thần nhìn trần nhà.
“Xin Nữ Thần phù hộ để cậu được yên giấc an lành.” Dunn bước tới cạnh Cornley, vẽ mặt trăng đỏ rực lên ngực.
Sau đó, anh ngồi xổm xuống, vuốt mắt đồng đội.
Mong Nữ Thần phù hộ cậu, trong đêm tối yên tĩnh đã không còn nguy hiểm và điên cuồng… Klein cũng vẽ mặt trăng đỏ rực, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Qua vài giây, hắn buộc mình dời mắt, nhỏ giọng hỏi:
“Đội trưởng, bây giờ sẽ thông linh ạ?”
Dunn khẽ gật đầu, nói:
“Đừng thử hỏi chuyện liên quan đến “Ma Nữ Nguyên Sơ”, điều này vô cùng nguy hiểm.”
“Tôi sẽ canh giữ bên cạnh, không để cậu bị quấy rầy ngoài ý muốn.”
Klein không trì hoãn, lấy các vật liệu ra nhanh chóng bày xong tế đàn, bắt đầu thông linh.
Đọc chú văn xem bói xong, hắn lui về phía sau một bước, dùng kỹ năng Xem bói cảnh trong mơ, nói:
“Đồng bọn của phu nhân Sharon.”
“Đồng bọn của phu nhân Sharon.”
…
Sau bảy lần liên tiếp, Klein tiến vào cảnh trong mơ, nhìn thấy linh hồn phu nhân Sharon trong thế giới tối tăm mờ mịt.
Hắn đụng vào linh thể hư ảo trong suốt này, thấy cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi.
Đây là ban đêm ở nơi nào đó, phu nhân Sharon mặc áo choàng trùm đầu màu đen đưa một quyển sách cổ màu đồng xanh cho Kẻ Xúi Giục Treece mặt tròn hiền lành, sau khi nghe gã hỏi về tên “Nữ Phù Thủy”, bà ta cười nhẹ quái gở:
“Không phải cậu luôn thấy khó hiểu sao? Khó hiểu vì sao những người cấp cao của chúng ta đều là nữ…”
Đúng là giáo phái Ma Nữ… Leonard suy đoán hoàn toàn khớp chân tướng. Quả nhiên anh ta có bí mật rất lớn… Danh sách 7 ứng với Thích Khách và Kẻ Xúi Giục là Nữ Phù Thủy? Bẫy người thật… Klein thản nhiên nghĩ thầm.
Tiếp đó, cảnh tượng thay đổi, Klein thấy một hội trường âm u, thấy cửa sổ nhỏ hẹp trên cao, thấy một người phụ nữ mặc áo choàng trắng thánh thiện.
Bà ta đưa lưng về phía phu nhân Sharon, mỉm cười nói:
“Chỉ cần tiến gần hơn tới “Nguyên sơ”, chúng ta có thể được Thánh hóa, trở nên mạnh hơn, được cứu rỗi, thoát khỏi ngày diệt vong cuối cùng.”
Phu nhân Sharon cúi đầu, khó hiểu hỏi:
“Tại sao phải nhất định biến thành phụ nữ, bởi vì “Nguyên Sơ” là phụ nữ?”
“Chẳng lẽ phụ nữ thì tượng trưng cho hủy diệt và tai họa?”
Người phụ nữ đưa lưng về phía phu nhân Sharon phu nhân khiến Klein không nhìn thấy tướng mạo bình tĩnh đáp:
“Không, đàn ông cũng vậy, họ đồng nghĩa với chiến tranh, đây là hai danh sách gần nhau.”