Mất khống chế sẽ trở thành quái vật thật sự… Klein thở dài, thừa dịp gian phòng vẫn được phong tỏa kín bằng bức tường linh tính, nhanh chóng miêu tả lại những điều hắn gặp phải trước đó:
“Khi tôi và Hood Eugene giao lưu, trong tâm trí hắn, tôi thấy được một cái bóng tương tự với cái bóng của Chúa Sáng Thế Chân Thực, nhưng bản chất khác biệt, không phải Người Khổng Lồ bị treo ngược bằng dây xích, cũng không phải con mắt sau bức màn che, mà lại tương tự như hình ảnh anh trông thấy trong mộng của Hanas Fansent.”
Hanas Fansent là một thành viên của Hội Cực Quang, bởi vì Selina xem trộm câu chú của ông ta và thực hiện hoàn chỉnh nghi thức xem bói Ma kính, dẫn tới ông ta bị Kẻ Gác Đêm điều tra.
Dunn Smith trong giấc mộng của ông ta bắt gặp một hình ảnh gần giống Chúa Sáng Thế Chân Thực, nhưng lại khác với hình tượng của Thần vẫn được lưu truyền rộng rãi, kết quả là một người bị thương, còn một người chết một cách kỳ lạ.
Đối với những chuyện này, khi Hood Eugene lật ra lá bài Tarot Người Treo Ngược, thật ra Klein đã đoán trước được chút ít, nhưng không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ xảy ra theo cách đó. Đương nhiên, lần này là tiếp xúc gián tiếp, không thể so với lần hắn trực tiếp “thăm dò” Mặt Trời Vĩnh Hằng, kết quả xấu nhất cũng chỉ là bị thương hoặc là bị ô nhiễm một chút.
Nghe Klein miêu tả, vẻ mặt của Dunn dần trở nên nghiêm trọng.
Anh khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
“Thập Tự Giá to lớn, đinh sắt màu đen, người đàn ông trần như nhộng đẫm máu bị treo ngược?”
“Tôi không thấy quá rõ, đây cũng là nguyên nhân tôi không bị thương, tôi chỉ chú ý thấy Thập Tự Giá to lớn và hình ảnh mơ hồ của một người bị treo ngược.” Klein uyển chuyển đáp.
Lúc ấy hắn chỉ lo thoát thân…
Dunn thoáng nghĩ rồi gật đầu, nói:
“Chuyện Lanlus tới thăm Hood Eugene có quan hệ với Chúa Sáng Thế Chân Thực? Và có quan hệ với Hội Cực Quang?”
Klein vội vàng miêu tả lại từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện và hình ảnh trông thấy được lúc thông linh, cuối cùng nói:
“… Thứ mà Lanlus dùng để cám dỗ Hood Eugene chính là Phương pháp đóng vai, và cái gọi là một chút thần tính bất diệt, nhưng tôi không thể giải thích tại sao hắn nói đây là thời đại xấu nhất, cũng là thời đại tốt nhất. Ừm, có lẽ đây là phong cách nói chuyện đặc trưng của Kẻ Lừa Bịp sao?
… Việc Hood Eugene trợ giúp có liên quan đến tế đàn đen tối, âm u… Tôi nghi ngờ Lanlus đang âm mưu một chuyện đáng sợ nào đó…”
Nói xong, hắn chợt nghĩ ra:
“Đội trưởng, anh còn nhớ bức thư viết cho ngài Z không? Là bức thư lấy được trên người thành viên Hội Cực Quang bị tôi bắn chết ấy!
Trong thư, gã nói, chờ tới thời cơ thích hợp, hình như là ngày hủy diệt giáng xuống nào đó, gã sẽ kính dâng Chúa toàn bộ cừu non ở thành phố Tingen. Có phải chuyện này cũng liên quan tới âm mưu của Lanlus không?
Có phải Lanlus chính là ngài Z của Hội Cực Quang không?”
Dunn Smith cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nói:
“Tôi không nghĩ thế. Lanlus không phải là ngài Z, bằng không, trong lúc làm chuyện chính của Hội Cực Quang, gã sẽ không thành lập công ty sắt thép dỏm, lừa gạt tiền tài của người khác, để nhiệm vụ chính của gã tràn ngập biến cố bất ngờ. Chà, nếu hoạt động của công ty sắt thép có chút ngoài ý muốn, sẽ khiến gã bị lộ trước mắt cảnh sát và chúng ta, không thể thoát khỏi Tingen, âm mưu sẽ bị đổ bể.
Đương nhiên, nếu gã là một tên điên từ đầu đến chân, thì làm bất kỳ chuyện gì không theo logic cũng bình thường thôi.
Nhưng nhìn vào sự tỉnh táo và quỷ quyệt trong cách gã sắp đặt âm mưu, không chút lo sợ cuỗm tiền vàng, có thể thấy gã thật sự không phải một tên điên.
Cho nên, tôi cho rằng gã không phải ngài Z của Hội Cực Quang, đương nhiên, rất có thể gã có liên quan đến chuyện mà lá thư này đề cập tới, chính là chuyện kính dâng Chúa toàn bộ cừu non ở thành phố Tingen.”
Nói đến đây, Dunn dừng lại một chút, thong thả đi qua đi lại hai bước, nói:
“Chuyện này có lẽ khá là nghiêm trọng, chúng ta nhất định phải điều tra Lanlus một lần nữa, tranh thủ tìm ra một chút manh mối. À, chúng ta hãy xử lý hiện trường, che giấu những dấu vết ở đây, khiến tất cả mọi người đều biết Hood Eugene đã chết, nhưng không thể biết được là ai giết gã; dùng chuyện này để hội Tâm Lý Luyện Kim hoặc những người phi phàm khác đang để ý tới bệnh viện tâm thần nhảy ra; không chừng bọn họ biết được chút gì đó.
Vụ án Lanlus lừa đảo hoặc là còn đang ở sở cảnh sát, hoặc là đã được chuyển tới tay Kẻ Trừng Phạt. Chúng ta sẽ lấy lý do thu được manh mối trong lúc điều tra Hội Cực Quang để tham gia vụ án này, hợp tác với Kẻ Trừng Phạt và Trái Tim Máy Móc, tập trung lực lượng của thành phố Tingen để tra xét từng người, từng vật có liên quan đến Lanlus. Khi cần thiết sẽ xin viện trợ từ giáo xứ Backlund và Thánh Đường!”
Sau khi nói xong, Dunn nghiêng đầu, nhìn về phía Klein, cân nhắc nói:
“Cậu có muốn bổ sung gì không?”
Đội trưởng, anh đã nói hết rồi… Klein trịnh trọng lắc đầu:
“Không!”
Hắn tranh thủ thời gian, nhờ tế đàn đơn sơ còn chưa thu dọn, sử dụng nghi thức ma pháp để dọn sạch những dấu vết quan trọng, bảo đảm trong tình huống bình thường, không ai có thể điều tra được hắn và đội trưởng đã xử lý Hood Eugene.
Sau đó, hắn thu lại các vật liệu, tắt nến, dỡ bỏ bức tường linh tính, cùng Dunn Smith im hơi lặng tiếng rời khỏi phòng bệnh, trèo tường ra khỏi bệnh viện tâm thần.
“Cậu đi về nghỉ ngơi đi.” Dunn đứng trong góc khuất không có ánh đèn đường, tay đè chiếc mũ phớt lụa màu đen xuống, nói, “Còn rất nhiều việc đợi đến mai mới có thể triển khai.”
“Vâng.” Klein cũng không phải Kẻ Không Ngủ, một ngày chỉ cần ngủ hai đến ba giờ. Hắn chào tạm biệt, rồi lên xe ngựa dành riêng cho đội ngũ Kẻ Gác Đêm đang chờ cách đó không xa, trở về phố Hoa Thủy Tiên.
Hắn bước vào buồng xe rồi quay đầu nhìn lại, thấy đội trưởng vẫn đang đứng trong góc tối khuất ánh trăng như trước, dường như đang lặng lẽ suy nghĩ điều gì.
Rạng sáng, trên đường quạnh quẽ không một bóng người, xe ngựa lao đi nhanh chóng, khi thì đi thẳng, khi thì rẽ ngoặt.
Klein đang suy nghĩ về chuyện của Lanlus thì tinh thần bỗng trở nên hoảng hốt.
Trong nháy mắt, hắn trông thấy những màu sắc trước mắt bỗng đậm nét hơn, đỏ càng đỏ, đen càng thêm đen, tựa như một bức tranh trừu tượng.
Bốn phía bỗng như chậm lại, dường như xe ngựa đã đi vào một thế giới kỳ lạ.
Klein nắm chặt Bùa chú Viêm Dương, cũng rút khẩu súng lục ổ quay ra.
Đúng lúc này, một bàn tay xương trắng to lớn xuyên qua cửa xe ngựa duỗi vào, vứt một tờ giấy viết thư được gấp gọn xuống.
Khi bàn tay này rút về và biến mất, cảnh tượng xung quanh bỗng trở lại bình thường, xe ngựa tiếp tục yên ổn chạy trên đường như trước.
“… Thật đúng là dùng phương pháp bí ẩn…” Klein sững sờ nhìn tờ giấy viết thư dưới chân, khóe miệng giật giật.