Tịch Tích Chi đã nói không cho phép bản thân ôm một loại tâm tư nào với An Hoằng Hàn, tóm lại, nàng là người có tội thì An Hoằng Hàn chính là người ra tay! Nếu không phải An Hoằng Hàn hạ lệnh khoét đi hai mắt của các cung nữ thái giám, nàng cũng không cần tự trách, càng không cần tự phạt mình.
Tạm thời không muốn gặp lại người nọ, Tịch Tích Chi từ từ xoay thân thể tròn trục qua, đưa cái mông hướng về cửa, hết sức không hoan nghênh An Hoằng Hàn đến.
An Hoằng Hàn vừa mới bước vào phòng giam, vừa vặn nhìn thấy động tác này của con chồn nhỏ, nhất thời trong lòng nổi giận. Hắn vừa nghe Ngô Kiến Phong nói con chồn nhỏ không chịu ăn cơm, lập tức buông tấu chương trong tay xuống, liền chạy tới ngay. Vậy mà con chồn nhỏ đưa cái mông quay về phía hắn? Chẳng lẽ muốn hắn mặt nóng đi dán mông lạnh?
“Càng ngày tính khí càng lớn a.” An Hoằng Hàn thô lỗ nhắc đến con chồn nhỏ để nó đối diện với mình.
Tịch Tích Chi nhắm hai mắt thật chặt, không nhìn An Hoằng Hàn. Bởi nàng biết, nếu mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi của đối phương thì chút thái độ kiêu ngạo này của mình sẽ biến mất không còn sót lại. Ai kêu Tịch Tích Chi chỉ biết cái thiện sợ hãi điều ác. Chỉ cần gặp phải người mạnh hơn so với bản thân thì ngay lập tức gió thổi chiều nào là nghiềng về chiều đó. Nếu dùng câu dễ nghe để nói lại thì cái này Tịch Tích Chi gọi là ‘ co được dãn được ’.
Quả cầu trắng nhỏ run rẩy đôi chút, trước mắt một khoảng tối đen. Do Tịch Tích Chi không nhìn thấy đối phương nên cũng không rõ ràng lắm vẻ mặt đối phương rốt cuộc thuộc loại nào, trong lòng không ngừng suy đoán. Ngộ nhỡ An Hoằng Hàn nổi giận đến chút sức lực phản kháng mình cũng không có a. Vừa nghĩ tới đám cung nữ thái giám kia, giống tình cảnh với nàng, chút tinh thần gan dạ lại chui ra từ đáy lòng.
Mãi không thấy hành động của đối phương chỉ nghe thấy một âm thanh lạnh lùng vang lên: ” Bưng bánh ngọt lên.”
Mấy tên thái giám đi theo, trong tay mỗi người đều bưng một đĩa bánh ngọt. Bọn họ đứng thành một hàng ngang ở trước mặt An Hoằng Hàn, hai tay dâng cái đĩa, khom lưng nâng lên.
An Hoằng Hàn tiện tay cầm một khối, bóp thành khối vụn thật nhỏ, nâng cằm Tịch Tích Chi lên, cũng không để ý Tịch Tích Chi đang ra sức phản kháng, trực tiếp đút vào trong miệng, “Trẫm không phải giam ngươi hai ngày sao, ngươi liền náo loạn nhịn ăn cho trẫm xem a.”
Người nào náo loạn với ngươi? Nàng đang vì bản thân đã mắc tội, chuộc tội!
Miệng vừa mới đóng mở mấy cái, vừa vặn nhai đến khối bánh ngọt thơm giòn kia. Bánh ngọt mang theo chút vị ngọt, vào miệng đã tan, trong miệng đều là một cỗ hương vị ngọt ngào.
Một ngày chưa hề ăn đồ ăn, Tịch Tích Chi đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, thưởng thức đến bánh ngọt có vị ngon như vậy, trong lòng nhịn không được nghĩ muốn nhiều hơn. Nhưng chấp niệm của nàng lại kiên định nói cho nàng biết, nàng không thể có lòng tham như vậy. Nàng phải chuộc tội, tội này không chuộc, lương tâm sẽ cắn rứt!
Nuốt khối bánh ngọt kia vào trong miệng, Tịch Tích Chi đóng chặt miệng của mình, nghiêng đầu đi. Mặc ngươi dụ dỗ uy hiếp thế nào nàng cũng không há mồm.
Lão nhân đứng lên từ dưới đất, chỉnh sửa trường sam* một chút, “Bệ hạ, ngài làm như vậy cũng không được. Con chồn nhỏ này tự mình suy nghĩ không thông, cứng rắn phải chui vào ngõ cụt, ai trong chúng ta cũng không có biện pháp. Trừ phi cởi bỏ khúc mắc cho nó, nếu không sớm muộn sẽ bị chết đói.” (*trường sam: áo dài quá đầu gối kiểu Trung Quốc ngày xưa)
Lão nhân, ngươi làm ta sợ à? Tùy tiện đói mấy bữa người cũng không chết đói.
Chẳng qua hiểu rằng lão nhân đang vội vã giúp mình, trong lòng Tịch Tích Chi vẫn vô cùng cảm kích ông.
Lúc này ánh mắt An Hoằng Hàn mới dời đến trên người lão nhân, Ngô Kiến Phong nhìn lên, nói giới thiệu: “Bệ hạ, vị này là thầy thuốc thú ý tìm thấy ngày hôm nay.”
An Hoằng Hàn quan sát lão nhân mấy phen, khóe mắt liếc một cái, “Nó có thể có khúc mắc gì? Mỗi ngày không lo ăn, không lo mặc.” Nhớ tới giọt nước mắt kia, suy nghĩ An Hoằng Hàn lại dần bay xa.
Có lẽ, có thật.
” Tại sao nó mất hứng, làm sao lão phu biết được? Lão phu cũng chỉ là dân thường, không hiểu tâm tư con chồn nhỏ.” Lão nhân nói ngược lại rất đúng, không chỉ nghe lọt tai, mà cũng cảm thấy ông là người rộng lượng.
Lão nhân này không đơn giản.
Nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn dường như đã đoán được vì sao con chồn nhỏ tuyệt thực trong đau khổ. May mắn hắn để tâm nhiều đến nó, sợ con chồn nhỏ chui vào trong ngõ cụt sẽ không thoát ra được, chỉ sai người tạm thời bắt giữ cung nữ thái giám.
“Ngô Kiến Phong, truyền lệnh xuống, thả đám cung nữ thái giám thôi.” So sánh với con chồn nhỏ, tính mạng đám cung nữ thái giám kia không đáng giá nhắc đến ở trong mắt An Hoằng Hàn.
Vì bọn họ, mà mất đi con chồn nhỏ, dù suy tính như thế nào đều cảm thấy cực kì không đáng.