Lý Cảnh Lung cảm giác có khói trên đầu bốc ra tới nơi, lảng đi: “Khi con mèo rời phủ, quý phủ có khách hay không?”
“Đêm đó là lúc Quý phi, Quắc quốc phu nhân cùng Dương tướng đến.” Quản gia nói, “Lúc ấy cả phủ đang bề bộn loạn hết cả lên, ai….”
Lý Cảnh Lung bỗng nhiên cau mày, Hồng Tuấn cũng nghe thấy, dừng động tác nhìn Lý Cảnh Lung.
“Ăn xong rồi đi thôi.” Lý Cảnh Lung nói.
Quản gia còn muốn lưu khách lại, Lý Cảnh Lung đã xua tay, mang theo Hồng Tuấn một đường đi ra, quản gia lại muốn đưa vàng bạc cảm tạ. Lý cảnh Lung không nhịn được nữa, tại đại môn xoay người, nói với quản gian: “Tiện tay làm chút việc, không cần cảm tạ.”
Nói xong, Lý Cảnh Lung hướng Hồng Tuấn: “Tướng sĩ biên ngoại vì Đại Đường không ngại máu chảy đầu rơi, mà một tháng chỉ có hai lượng bạc quân lương, không bằng một thứ sủng vật trong phủ Tần quốc phu nhân. Nếu nói là gia sản tổ tiên để lại thì thôi đi, chỉ không biết thứ hoang phí này từ đâu mà đến.”
Quản gia bất thình bị đâm một câu như vậy, có điểm phát ngượng. Định mắng Lý Cảnh Lung thì hai người đã ra khỏi phủ, đành dặn lòng không chấp nhặt.
“Dù ngươi có bản lĩnh thì cũng chỉ đi tìm chó mèo thôi.” Quản gia âm dương quái khí nói.
Lý Cảnh Lung đương nhiên không nghe thấy, cùng Hồng Tuấn đi Đại Lý tự tìm hiểu tông quyển. Hồng Tuấn lấy điểm tâm từ trong ngực đưa cho Lý Cảnh Lung: “Này!”
“Ta không ăn mồ hôi nước mắt nhân dân.” Lý Cảnh Lung nói.
“Cái này là dân chi dân cao? Thật sự ngon lắm!” Hồng Tuấn nói, “Nếm thử đi! Ta biết ngươi rất muốn ăn, nhưng ngươi lại không nói đúng lòng mình, vậy không tốt..”
“Không phải, ta thật sự không ăn!”
Hai người giằng co trên đường, Lý Cảnh Lung căn bản không có biện pháp với Hồng Tuấn lại không thể hạ thủ đánh hắn được. Trên đường Trường An có không ít người khác đang nhìn, thấy bộ dạng này chỉ sợ không bao lâu lại trở thành đề tài cho người ta đàm tiếu, đành phải tiếp nhận.
Điểm tâm Hồng Tuấn cầm đi là một loại bánh gạo nếp thủy tinh bọc lòng đỏ trứng, bơ cùng mật hoa quế đầu hạ chưng gọi là “Kim đoàn”. Lý Cảnh Lung ngoài miệng nói không ăn, nhưng cũng đói bụng vì vậy vẫn là tiếp nhận, ăn “mồ hôi nước mắt nhân dân.”
“Ngon thật đúng không?” Hồng Tuấn hỏi.
Lý Cảnh Lung: “Ừ!”
Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn đi qua phố, thi thoảng còn nhìn xung quanh sợ bị người khác nhìn thấy.
Lý gia năm đó tuy có chút tiền của nhưng ẩm thực vẫn kém hơn so với Dương thị tỉ muội trong phủ nghiên cứu. Lý Cảnh Lung một bên thầm nghĩ, làm được như vậy quả không tồi. Một bên ngẫm lại lời nói của quản gia lúc trước.
“Ngươi xem, đại yêu quái kia có thể ở ngay bên cạnh hoàng đế không?” Hồng Tuấn lại hỏi.
Lý Cảnh Lung nhíu mày: “Nếu thật vậy thì bệ hạ sẽ gặp nguy hiểm, vạn nhất…”
“Điều đó không xảy ra đâu,” Hồng Tuấn xoay người, đứng ở bên một ngõ nhỏ, hướng Lý Cảnh Lung nói: “Nhân gian thiên tử được Tử Vi tinh [2] phù hộ, không sợ yêu quái, dù có đạo hạnh cao đến đâu cũng không thể thi pháp trước mặt thiên tử. Vậy yêu quái kia là Dương Thừa tướng? Hay là Quắc quốc phu nhân? Hoặc là quý phi?”
“Không có khả năng.” Lý Cảnh Lung không chút nghĩ ngợi liền đáp.
“Sao lại không có khả năng?” Hồng Tuấn mờ mịt hỏi, “Đây không phải là phương án hợp lý nhất sao?”
Lời nói của Hồng Tuấn như đánh thức người từ trong mộng, Lý Cảnh Lung đứng im một lúc lâu không lên tiếng.
Suy đoán quả thực như một nhát đâm xuyên nhận thức của Lý Cảnh Lung, bên người hoàng đế, thừa tướng hoặc quý phi tỉ muội lại là yêu quái! Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, nói “Mau đi thôi, ngươi đứng im ở đây làm gì?”
Hồng Tuấn nhìn quán bên cạnh, lại nhìn Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn: “Ngươi xem này, mì sợi làm thật khéo. Trưởng sử ngươi không nghĩ nên thử chút sao?”
Sau quán, lão bản đang kéo mì, sợi mì vàng óng, sau khi kéo được luộc trong nước sôi. Vớt ra cho thêm thịt chân giò, đậu tương đậu phụ, rồi thêm gia vị, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.
“Không phải ngươi vừa mới ăn điểm tâm sao?” Lý Cảnh Lung nói, “Tại sao lại đói rồi?” Lại nghĩ tới Hồng Tuấn khi nãy, thấy đồ ăn sẽ không thèm di chuyển, từ chối lại sợ chê cười nên đành đồng ý, “Được được, ăn thôi!”
Lý Cảnh Lung điềm nhiên ngồi xuống, suy ngẫm lại tin tức vừa rồi.
Khi hai người ngồi xuống, Lý Cảnh Lung mây đen ngập đầu, lại nhớ tới hành động của con mèo kia, cảm giác như nó ám chỉ điều gì đó. Đáng tiếc nó không nói chuyện, ngửi qua Ly hồn phấn lại quên đi nhiều sự việc, bây giờ chỉ phỏng đoán.
Nếu Dương gia có người là yêu quái, việc này không phải nhỏ. Hoặc nói là, huynh muội Dương Quốc Trung đều là yêu quái? Lý Cảnh Lung lại không dám nghĩ tới, lại chuyển sự chú ý đến Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn đã ăn đến bát thứ ba.
“Bình thường ngươi đều ăn nhiều như vậy sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Ta đang trong giai đoạn lớn.” Hồng Tuấn vẻ mặt mờ mịt, “Nên ăn hơi nhiều một chút, sao ngươi chưa ăn vậy?”
Lý Cảnh Lung không biết phải nói cái gì.
“Ngày sau nếu ai nuôi ngươi, kiếm tiền còn chưa đủ cho ngươi ăn.” Lý Cảnh Lung chuyển tầm mắt, mất tự nhiên mà nói.
“Tự ta nuôi ta.” Hồng Tuấn thành thực, nói, “Cha cho ta không ít tiền. Mục tiêu của ta là đi khắp thiên hạ nếm thử đồ ăn ngon. Đồ ăn nhân gian thực sự ngon lắm!”
“Nhân gian?”
“…”
Hồng Tuấn ý thức mình vừa lỡ miệng, Lý Cảnh Lung lại thức thời, không truy hỏi.
“Các ngươi đều có tiền.” Lý Cảnh Lung tính toàn để trả tiền, hắn lại không ăn, tránh nhiều quá trả tiền không xuể. Hồng Tuấn muốn trả, Lý Cảnh Lung lại không cho, nói, “Đều là người có tiền. Một lượng phấn đã tám trăng lượng bạc. Nếu không phải phú gia cũng không làm được Khu ma sư.”
Ly hồn phấn ba nghìn hai trăm lượng bạc còn chưa biết cách giải quyết, tiền bạc tiết kiệm được lại dùng hết để tu sửa Khu ma tư. Lúc này trả tiền xong, tính ra cũng tốn đến hai ngày tiền ăn, còn phải chờ bổng lộc tháng sau. Lý Cảnh Lung u sầu đầy mặt, lại không thể nói cho Hồng Tuấn, đành tự cắn môi.
Còn dư mười hai đồng, mấy ngày nay chỉ cần không ăn tiệm, ăn cơm trong tư, hôm nay là ngày hai mươi sau… Chống đỡ đến mùng năm tháng sau hẳn không quá khó.
Lần đầu Hồng Tuấn đến Đại Lý tự, vốn tưởng đây là một chùa miếu nào đó, hóa ra chỉ là một phủ quan bình thường. Quan lại ra vào, chính đường áp lực âm u, xa xa còn truyền đến âm thanh kêu la thảm thiết. Lệ khí rất nặng, bước vào toàn thân như bị chèn ép đến mất tự nhiên.
Theo lý thuyết, đi bắt yêu quái mà phát hiện thi thể, án này nên kết thúc. Nhưng Lý Cảnh Lung thấy hành vi hồ yêu tiêu hủy xác khô kia thập phần khả nghi. Định không muốn tra tiếp. Mèo cũng được mà hồ yêu án cũng xong, nhưng điểm nghi vấn thực nhiều; càng như vậy càng khó có thể kết an. Hắn mơ hồ có cảm giác rằng mọi chuyện đằng sau còn phức tạp hơn nhiều.
Hai người ở trong phòng tông quyển tra nửa ngày, hồng Tuấn đột nhiên nói: “Ngươi nhìn cái này xem?”
Hồng Tuấn lúc này đã bắt kịp suy đoán của Lý Cảnh Lung. Mặc dù mọi chuyện rất tầm thường nhưng có lẽ sau đó còn có nội tình không hề tầm thường. Ba người từ Củng huyện đến Trường An dự thi. Trong tửu lâu Trường An mấy ngày, vẫn chưa trả tiền liền biến mất. Chủ quán không thu được tiền đành đến báo Đại Lý tự, theo như mô tả ba người tuổi tầm ba mươi đến bốn mươi.
“Mang đi.” Lý Cảnh Lung rút tờ giấy kia, đi ra làm thủ tục. Đem án này từ Đại Lý tự đến Khu ma tư. Văn lại thấy án liền cười nhạo, trào phúng nói: “Khu ma tư các ngươi, ngoài tìm mèo còn đi đòi nợ?”
Lý Cảnh Lung không cùng hắn chấp nhặt mấy chuyện này, nhận ấn kí liền rời đi. Cùng Hồng Tuấn hướng đến bản doanh Long vũ quân.
Giáo trường Long vũ quân rất lớn, năm đó Uất Trì Kính Đức vì Lý Thế Dân huấn luyện một đội thiết huyền giáp quân. Trải qua hơn trăm năm, chia thành “Thần vũ” cùng “Long vũ”. Trên đường chuyển từ Lạc Dương đến Trường An, giáo trường vẫn như trước, thập phần khí khái. Buổi sáng, binh lính đang thao luyện. Mạc Nhật Căn, A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư sớm đã mang theo lồng sắt đến. Lý Cảnh Lung để Hồng Tuấn cùng ba người chờ bên ngoài, chính hắn cầm theo lồng sắt vào gặp Hồ Thăng.
“Ha ha ha, Lý Cảnh Lung bắt yêu quái đến, nhìn xem! Là một con hồ ly!”
Binh sĩ Long vũ quân vẫn ở bên thi thoảng chê cười. Có lẽ Lý Cảnh Lung tùy tiện bắt một hồ ly bình thường, làm như có yêu quái thật mà dán phù, giả thần giả quỷ đến thỉnh công.
“Xem ra trưởng sử của chúng ta, quả nhiên không thích bị nhìn thấy.” A Thái cười nói.
Mạc Nhật Căn nhíu mày, tựa hồ vì tình cảnh của Lý Cảnh Lung mà lo âu: “Người thông minh như vậy phải lập công nhiều lắm, mọi việc đều thuận lợi chứ? Như thế nào lại thành vậy?”
“Phàm nhân cũng có phiền não riêng.” Cừu Vĩnh Tư nói. “Chính mình thắt thì chỉ có thể chính mình đi giải thôi.”
Hồng Tuấn dù mỗi ngày đều nghe những lời ẩn ý, vẫn không hiểu gì, như lọt vào sương mù vậy, nhịn không được mà hỏi: “Các ngươi không thể nói rõ ràng một chút sao?”
Ba người nhìn Hồng Tuấn, quỷ dị mà mỉm cười.
“Biết càng ít, phiền nào cũng ít đi.” A Thái nghiêm túc nhìn Hồng Tuấn, lấy ra cây quạt Lam sắc lưu kim, nhẹ nhàng nâng cằm Hồng Tuấn, mỉm cười dầy khiêu khích, “Các ca ca thay ngươi nhận phiền não này, không tốt sao?”
“Đừng để ý tới hắn.” Mạc Nhật Căn túm vai Hồng Tuấn kéo hắn đến bên cạnh.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Mạc Nhật Căn, ngươi dám cướp người của trưởng sử đại nhân sao?”
Mạc Nhật Căn cười đáp: “Hắn giống với tiểu đệ của ta. Có chuyện gì?”
“Ngươi còn có đệ đệ sao?” Hồng Tuấn kinh ngạc.
“Ta có bốn đệ đệ với hai muội muội.” Mạc Nhật Căn đáp.
Hồng Tuấn trăm triệu lần không nghĩ tới Mạc Nhật Căn là lão đại trong nhà, khó trách có phong thái của một đại ca như vậy.
A Thái lại ôn hòa hỏi: “Sáng nay có chuyện gì xảy ra?”
Hồng Tuấn ngẫm nghĩ, đem việc sáng nay khái quát nói một lần. Lúc này binh sĩ Long vũ quân tiến lại gần, trên giáo trường đuổi mọi người, “Này! Đao thương không có mắt. Cấm ngồi ở đây, đi cả đi!”
Hồng Tuấn đến Trường An tùy tiện mua một bộ quần áo mà mặc, A Thái tuy rằng y phục quý giá đẹp đẽ nhưng lại là Hồ phục. Mạc Nhật Căn thì mặc theo kiểu thợ săn, Cừu Vĩnh Tư lại là văn sĩ. Bốn người đứng chung một chỗ thấy thật kì quái. Nghe vậy mấy người lui lại một chút, đám binh sĩ lại hướng mấy người cười nhạo: “Lý Cảnh Lung có đám thủ hạ thật kì quái.”
Lời này khiến cho cả đám cười vang, vẻ mặt Hồng Tuấn hiện lên tức giận định sấn tới, bị Mạc Nhật Căn túm lại.
“Định làm gì?” Cừu Vĩnh Tư nói, “Hai ngươi đừng xen vào việc của người khác.”
Mạc Nhật Căn không nói gì, lấy ra một đồng tiền, ném cho A Thái. A Thái vẻ mặt nghi hoặc, Mạc Nhật Căn lấy trường cung trên giá vũ khí, rút ba mũi tên, ước lượng, đứng giữa giáo trường.
Lúc đó, Lý Cảnh Lung cũng vừa thuật lại mọi việc đêm qua. Hồ Thăng thần tình khiếp sợ.
“Ngươi… Lời này là thật?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Chẳng lẽ đêm qua ta thông đồng với cả nhân chứng để lừa gạt ngươi?”
Hồ Thăng hỏi: “Nhưng… Quả thực không tưởng tượng được! Ý của ngươi, hồ ly này chính là nữ tử trong Ỷ Thi Lan?”
“Là hồ yêu.” Lý Cảnh Lung lạnh lùng nói, “Cũng chính là người mà ngài thường đến thăm, Tấn Vân!”
“Hồ ngôn loạn ngữ!” Hồ Thăng nói, “Lý Cảnh Lung, ngươi…”
Lý Cảnh Lung đáp: “Có tin hay không là tùy ngươi, yêu quái kia ta giao cho ngươi. Đến lúc đó Ỷ Thi Lan mất tích ba người phát án, Đại Lý tự tra đến tra đi, chắc chắn tra ra ngươi đầu tiên.”
Hồ Thăng bỗng nhiên ý thức dược sự nghiêm trọng của vụ án này. Hắn cùng với Tân Vân có qua lại, chuyện này dù ít người biết, nhưng tú bà Ỷ Thi Lan, người hầu cùng các cô nương đều có gặp qua. Tấn Vân chắc cũng kể cho người khác. Trong phòng còn có túi hương tín vật tặng cho nàng, chắc chắn sẽ tra đến mình đầu tiên.
Một chiêu của Lý Cảnh Lung quả thực làm hắn tiến thoái lưỡng nan.
“Được rồi, tiểu Phi tướng quân.” Hồ Thăng ngược lại nở nụ cười, nói: “Từ trước quả là ta đã khinh thường ngươi.” Nói xong ánh mắt nhanh chóng hướng hồ ly kia, trong đầu vô vàn suy nghĩ. Mặc dù không biết trong hồ lô Lý Cảnh Lung bán thuốc gì, nhưng Tấn Vân mất tích chưa khẳng đinh, Đại Lý tự một khi tra ra, sẽ có liên lụy khó mà giải thích.
Nếu thật là yêu quái, lúc đó đem hồ ly này đến Đại Lý tự giết đi là xong, còn mượn cơ hội giải thích mình hỗ trợ Lý Cảnh Lung bắt yêu. Dù sao có hắn chắn trước, thì sẽ thoát được liên can.
“Đi.” Hồ Thăng nói, “Nếu Đại Lý tự tìm đến, liền từ ta giải thích. Đến lúc đó bọn họ sẽ đi tìm ngươi.”
Lý Cảnh Lung thuận miệng nói: “Kết án tự nhiên là từ ta, ta chỉ đợi khai tra thôi.”
Lúc đó bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, Lý Cảnh Lung nhướn mày, đến phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Hồ Thăng hỏi: “Ngươi dẫn theo người sao?”
Lý Cảnh Lung vội đẩy cửa ra, đi nhanh đến. Chỉ thấy trên giáo trường người vậy chặt như nêm cối. Chính là Mạc Nhật Căn cùng một giáo úy đang tỉ thí tài nghệ bắn cung, bụi đất lắng xuống, tên của Mạc Nhật Căn bắn trúng hồng tâm, Long vũ quân lặng ngắt như tờ. Còn giáo úy kia bắn trúng lại ồ lên ầm ĩ.
Bắn xong ba mũi tên, Mạc Nhật Căn lại bắn thêm ba mũi nữa. Hướng A Thái ra hiệu, lại cất giọng: “Bắn bia không bằng xuất ý tư, đến lượt tiểu đệ của chúng ta xuất chiêu?”
A Thái nắm quạt trong tay, trên thiết phiến có một đồng tiền, tay nhẹ nhàng vung lên, “Đi!”
Đồng tiền kia bay lên, vang ong ong, Hồng Tuấn hiểu ý, trong tay thủ sẵn phi đao ném đi, quát: “Trúng!”
Phi đao vọt tới, “Đinh” một tiếng trúng đồng tiền, đồng tiền lại vù vù xoay tròn, dưới ánh nắng biến thành một quang cầu chói lóa, hướng về phía góc giáo trường bay đi.
Giáo úy kia biết Mạc Nhật Căn định bắn đồng tiền, vừa rút cung ra, lại vô pháp đoán biết quỹ đạo bay của đồng tiền kia, tay không ngừng phát run.
Ngay sau đó Hồng Tuấn lại ném phi đao thứ hai, phi đao đầu tiên rơi xuống mái hiên, bay ngược trở về, lần thứ hai trúng đồng tiền. Đồng tiền “ông” lên một tiếng điếc tai.
Khoảnh khắc lặng ngắt như tờ, phi đao thứ ba rời tay, ngăn đường bay của đồng tiền, hất nó bay lên cao.
“Đến lượt các ngươi.” Hồng Tuấn thu phi đao lại cười nói.
Mạc Nhật Căn sớm đã kéo cung, giáo úy kia cũng giương cung cài tên, trên trán mồ hôi rớt xuống từng giọt. Hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn phía đồng tiêng đang ong ong bay lên, đồng tiền kia bay cao trở thành một điểm đen nhỏ, cả hai chỉ chờ nó rơi xuống liền bắn hạ.
Đồng tiền càng bay càng cao, khóe miệng Mạc Nhật Căn lộ ra một nụ cười mỉm. Đang muốn thả dây cung thì đột nhiên bay tới một mũi tên, xoát một tiếng, bắn thủng đồng tiền trên không. Mũi tên cùng đồng tiền rơi thẳng xuống, “đinh” một tiếng cắm tại góc giáo trường.
Giữa giáo trường hơn một ngàn người đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Cảnh Lung tay cầm trường cung, cùng Hồ Thăng sóng vai đứng trên bậc thềm nha môn Long vũ quân.
“Đi!” Lý Cảnh Lung nói rằng, “Khoe khang sức mạnh thi đấu hung hiểm, có bao nhiêu ý tứ?”
Đám thuộc hạ thu vũ khí, đi theo Lý Cảnh Lung, nghênh ngang rời đi. Lý Cảnh Lung sắc mặt âm tình bất định, cả đường đi không nói lời nào. Hồng Tuấn lo sợ bất an, khi trở lại Khu ma tư, Lý Cảnh Lung hướng bọn họ nói: “Các người vốn là Khu ma sư, tài nghệ cao hơn phàm nhân một bậc, thắng họ có vinh quang không?”
Mọi người nhất thời ngượng ngùng, thầm nghĩ, còn không phải vì xả giận cho ngươi sao, không nhận thì thôi. Từng người tản đi. Lý Cảnh Lung lại dặn: “Tối nay bắt đầu, đi đến nơi nghỉ ngơi của Long vũ quân mai phục, chuẩn bị bắt con cá to này.”
“Được —— “
“Tuân mệnh —— “
Cừu Vĩnh Tư ném cho Hồng Tuấn một ánh mắt ra hiệu, mau vỗ mông ngựa. Hồng Tuấn gãi đầu, cười cười.
Màn đêm buông xuống, mây đen bao phủ. Lý Cảnh Lung đem sự tình điều tra được kể lại, rồi phân phó công việc. Sau đó đến nơi đóng quân của Long vũ quân.
_________________________________
Dụ yêu chi kế: Kế sách dụ yêu quái
[1] Ý là ông quản gia này kiểu gì cũng nói được, gió chiều nào che chiều ấy. [2] Tử Vi tinh: sao Tử Vi hay còn gọi là sao Đế Vương.Tiểu Lý à, tiểu Tuấn nhà chúng ta là đại gia đó. Mau giữ chặt lấy!! Chưa gì tiểu Vĩnh đã nhìn ra dòi =))))
p.s: chương này dài quá edit mãi mới xong, càng ngày mỗi chương lại càng nhiều chữ thêm, mấy chương đầu thì tại hạ còn làm 2 chương 1 ngày, chứ những chương như này 1 ngày xong được 1 chương đã toát hết mồ hôi rồi.
Tại hạ cứ nghĩ sắp xong việc rồi thì sếp lại giao thêm… thực khổ mà!!!