Nàng cung kính quỳ gối , sau đó liền rời đi.
Không cần quay đầu lại nàng cũng có thể đoán được, sau lưng là một ánh mắt thâm trầm dò xét nàng. Nàng không quan tâm, chỉ khẽ cười nhạt. Dù Mộ Dung Thần Duệ mưu lược cỡ nào, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt. Trái tim của hắn, không thể nào là sắt đá đúc thành. Nếu hắn cứ nhắm vào chỗ đau của nàng không thả, thì nàng cũng sẽ theo đó mà trả lại cho hắn.
Trời chiều ngã về tây, màn đêm dần phủ xuống.
Lộ Ánh Tịch tự tay pha trà, chậm rãi bưng ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm. Sắp rồi, Hoàng đế sắp đến phiên hắn tức giận rồi.
Bỗng ngoài cửa tẩm cung vang lên tiếng kêu kinh sợ của Tiểu Nam: “Hoàng thượng…”
“Rầm!” Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa son đỏ đụng mạnh vào tường, bỗng lung lay như muốn rơi ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch nhướn mắt nhìn, không chút kinh ngạc, thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Nam, nàng khoát tay, ý bảo lui ra.
“Lộ Ánh Tịch!” Hoàng đế rảo bước đi tới, sắc mặt tái xanh, đôi mắt đen tối lạnh sa sầm.
“Hoàng thượng thánh an.” Lộ Ánh Tịch đứng lên, đưa đến một ly trà, thản nhiên nói, “Thần thiếp đang pha trà. Hoàng thượng có muốn nếm thử không? ”
Hoàng đế vung tay áo, đột nhiên hất tay nàng ra, lạnh lùng nói: “Quả nhiên tinh thần nàng hôm nay rất tốt!”
Lộ Ánh Tịch thận trọng cầm ly trà trong tay, đặt lại trên khay trà, mới lên tiếng hỏi: “Vì sao Hoàng thượng lại nổi giận đùng đùng? Chẳng lẽ trong triều xảy ra chuyện?”
Ánh mắt sắc lạnh của Hoàng đế dâng cao, đột nhiên tiến tới gần nàng, chợt nắm lấy cổ tay nàng!
Lộ Ánh Tịch cũng không giãy giụa, chỉ mở to đôi mắt trong suốt nhìn hắn, cười nhẹ.
Đôi mày Hoàng đế càng ngày càng nhíu chặt, tay càng tăng thêm sức, siết chặt cổ tay nhỏ nhắn của nàng, sừng sỗ nói: “Lộ Ánh Tịch, nàng có muốn thử một chút cảm giác sống không bằng chết không?”
Gò má Lộ Ánh Tịch từ từ đỏ lên, nhưng vẫn đáp rõ lời của hắn, “Thần thiếp tin Hoàng Thượng có rất nhiều cách tra tấn người khác.” Mà nàng cũng có.
Hoàng đế cũng là người thông minh, sự uy hiếp trong lời nói của nàng, hắn vừa nghe đã hiểu, đôi mắt càng thêm âm u đáng sợ.
Khi hắn kiềm chế giảm bớt lực, Lộ Ánh Tịch vẫn không hề sợ hãi mà nhìn hắn. Đôi mắt kì lạ của hắn như một đầm nước xoáy sâu, sắc đen cùng lam tím lần lượt thay đổi chồng chéo, như hai ngọn lửa bùng cháy. Nàng nói không sai. Lâm Đức phi đã qua đời có sinh một tiểu công chúa, đúng là uy hiếp đối với hắn. Đứa bé năm tuổi ngây ngô loạn trí. Bởi vì mẫu hậu đứa bé lúc mang thai, bị Hoàng đế lỡ tay đã thương, làm Lâm Đức phi sanh khó mà chết. Đứa bé đó vô tội, Hoàng đế nhất định cảm thấy hổ thẹn, càng thêm cưng chiều.
“Cứu!” Hoàng đế chợt buông tay ra, lạnh lùng quát.
Lộ Ánh Tịch cổ họng phát đau, ho khan mấy tiếng, thấp giọng trả lời: “Cứu người nào?”
“Còn muốn diễn trò ở trước mặt Trẫm?” Lúc này, Hoàng đế đã dần lấy lại cảm xúc, tiếng nói trầm lạnh, nhưng ánh mắt sắc bén như dao.
“Thần thiếp không hiểu Hoàng thượng đang nói chuyện gì.” Lộ Ánh Tịch vẫn khàn giọng, khuôn mặt bình thản. Nàng sao có thể tự lộ chân tướng, có thể bảo vệ sự phụ hay không, toàn bộ đều trông vào việc này.
Hoàng đế cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Trẫm biết rất rõ nàng đang muốn cái gì, Trẫm sẽ cho nàng toại nguyện. Nàng hài lòng chưa?”
“Thần thiếp cả gan, có thể xin Hoàng thượng nói rõ hơn một chút được không?” Lộ Ánh Tịch cũng không hề né tránh ánh mắt âm u của hắn, ôn hòa chậm rãi nói.
Trong mắt Hoàng đế hiện lên sự giận dữ đang cố kìm nén, giọng bởi đè nén mà khàn khàn: “Trẫm quyết định để cho Nam Cung Uyên ở lại trong cung. Mọi thứ không thay đổi. Hoàng hậu hài lòng với quyết định này của Trẫm chứ?”
Lộ Ánh Tịch không đáng đáp lại, cười nhạt nói: “Hoàng thượng còn chưa nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, thầm nắm tay lại, mu bàn tay nổi gân xanh, cố gắng né xung động muốn đánh người, trầm giọng nói: “Nhị nhi trúng độc, Trẫm biết Hoàng hậu y thuật rất cao, muốn mời Hoàng hậu đến xem cho Nhị nhi.” Nàng hạ độc, tất nhiên có thuốc giải, người nữ nhân lòng dạ độc địa đáng chết này!
Lộ Ánh Tịch lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Thần thiếp không tinh thông y thuật, sợ là không có bản lĩnh này.”
Nắm đấm của Hoàng đế siết chặt hơn, các khớp ngón tay kêu rẳng rắc, sát khí hiện dần trong ánh mắt.
Lộ Ánh Tịch không để ý cảnh trước mắt mà lướt nhìn xuống tay của hắn, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng chẳng phải đã quyết định để sư phụ ở lại trong cung sao? Hãy để sư phụ đi xem tiểu công chúa.Với y thuật tuyệt diệu của sư phụ, nhất định có thể chữa được.”
Hoàng đế nheo mắt, gằn giọng: “Thì ra là nàng đã tính trước!”
Lộ Ánh Tịch không nói, khuôn mặt nhợt nhạt, không hiện chút nào ương ngạnh đắc ý. Trong lòng nàng hiểu rất rõ, đừng hiếp người quá đáng, nhất là đối với người có bản tính kiêu căng ngạo mạn như hắn. Nàng hạ độc tiểu công chúa, không phải ngày một ngày hai có thể giải, cần ít nhất nửa năm chuyên tâm trừ khử độc tố trong cơ thể, mới có thể khỏi hẳn. Điều nàng muốn không phải là câu nói suông của Hoàng đế, mà là sự đảm bảo tuyệt đối.
“Trí tuệ của Hoàng hậu, toàn bộ hậu cung phi tần, không ai sánh bằng. Trẫm đã quá xem thường nàng.” Hoàng đế gằn từng chữ, lời nói lạnh thấu xương.
Dứt lời, hắn nhìn cũng không nhìn nàng, quay người bước nhanh rời đi. Một góc cầm bào màu vàng tung bay theo gió, lộ ra sự lạnh lùng quyết tuyệt.
Lộ Ánh Tịch nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ kiên cường kia, thầm thở dài. Hắn ám chỉ, tâm tư của nàng ác độc, tàn nhẫn nham hiểm hơn bất cứ nữ nhân nào trong hậu cung. Có thể đúng vậy, nhưng chính hắn là người tuyên chiến trước, nàng chỉ là phản đòn lại. Nếu như nàng sai, vậy cũng không đến phiên hắn tuyên xét. Một ngày không xa trong tương lai, nàng sẽ sám hối tội nghiệt này với ông trời.
-Hết chương 17