Phạt thực nặng, An Hoằng Hàn lại không đành lòng. Phạt nhẹ tay thì sợ tên tiểu tử này không được dạy dỗ.
Kể từ cuốn vào tranh đấu trong hoàng quyền, An Hoằng Hàn đã sớm từ bỏ mềm lòng. Vậy mà hôm nay lại lo lắng cho con chồn nhỏ? Loại tình cảm mất mát này đã trở về trong cơ thể hắn từ khi nào rồi hả ?
“Mang con chồn nhỏ vào phòng giam hai ba ngày.” Đây cũng là hành động bất đắc dĩ của An Hoằng Hàn, vốn tưởng rằng con chồn nhỏ không sợ trách phạt, tiếp theo cầu xin hắn tha thứ, mà nó lại cứ như vậy gật đầu, ngay đến thuận theo đó hạ mình một bậc cũng không hiểu.
Vừa nghĩ tới hai ba ngày sắp tới không không nhìn thấy quả cầu nhỏ, tâm tình An Hoằng Hàn cũng theo đó giảm xuống.
An Hoằng Hàn đưa con chồn nhỏ cho thái giám, để thái giám đưa nó đưa đi phòng giam.
Nhìn nó nằm ở trong ngực người khác, tâm tình lại thấp xuống thêm một chút.
Tịch Tích Chi nhỏ giọng nói thầm, hình như ngại An Hoằng Hàn phạt quá nhẹ, nằm trong ngực thái giám, thao thao bất tuyệt.
Phòng giam, ý nghĩa như tên gọi, chính là nơi úp mặt vào tường để sám hối. Chính vì vậy, Tịch Tích Chi mới cảm thấy hình phạt này là quá nhẹ, so với bọn cung nữ thái giám phải đau đớn chịu khoét mắt thì không có chút phân lượng nào cả. Trước kia khi sư phụ bắt được nàng đang lười biếng, cách mấy ngày lại giam nàng một lần, cho nên đối với loại chuyện kiểu như giam cầm này, Tịch Tích Chi đã sớm tập mãi thành thói quen.
Chung quanh không có cửa sổ, bên trong phòng một mảnh đen thui, im ắng không có âm thanh . Giống như thế giới chỉ có một người, yên lặng khiến người ta sợ hãi. Nếu đổi thành những người khác ở loại hoàn cảnh này, đã sớm bởi vì yên ắng quá mức sợ tới mức suy nghĩ lung tung cuối cùng hù dọa hỏng cả bản thân. Nhưng đối với loại người không tim không mắt như Tịch Tích Chi, ở hoàn cảnh như vậy không hề tạo thành bất kỳ cái gì sợ hãi.
Tịch Tích Chi nằm ở trong bóng tối, ngọn lửa lông tơ trên trán giống như đèn chiếu sáng, lóe ánh sáng hồng nhàn nhạt.
Chân trước bị thương, Tịch Tích Chi lè lưỡi, học những động vật khác, liếm láp vết thương của mình.
Trong đám thái giám cung nữ chỉ có Lâm Ân được tiếp tục ở lại hoàng cung. Do trúng 18 hèo*, Lâm Ân đau đến mức không xuống giường được, đến đi bộ cũng phải nhờ người khác dìu. (*hèo= gậy: người xưa hay gọi một trượng côn đánh xuống là một hèo)
Buổi chiều, An Hoằng Hàn đi Ngự Thư Phòng. trên bàn để một xấp tấu chương, mà ánh mắt của hắn lại lạc ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngô Kiến Phong chính là một thị vệ thân cận bên cạnh An Hoằng Hàn, mặc dù sóng gió lần này, hắn không bị liên lụy, nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng chưa dứt kinh sợ.
“Đám kia cung nữ thái giám bị thi hành hình phạt hay chưa?” An Hoằng Hàn đột nhiên mở miệng nói.
Ngô Kiến Phong hoảng sợ ưỡn thẳng sống lưng, “Bẩm bệ hạ, còn chưa có.”
An Hoằng Hàn nhàn nhạt ‘ ừ ’ một tiếng, lại nói: “Tạm thời giam giữ. Truyền hai người thái y, đi vào phòng giam cho nhìn chân trước của Vân chồn một chút.”
Ngô Kiến Phong cho là mình nghe lầm, buổi sáng bệ hạ mới phạt con chồn nhỏ, giờ này mới buổi chiều đã không nhịn được phái người đi thăm? Đây rốt cuộc tính là kiểu trừng phạt?
“Dạ, nô tài tuân lệnh.” Ngô Kiến Phong nhận được mệnh lệnh, vừa định xoay người rời đi, ngay sau đó nghĩ đến một chuyện, lại đứng ở trước mặt An Hoằng Hàn, “Bệ hạ, con chồn nhỏ là động vật, đoán chừng thái y trị không được, có phải nên đi tìm một thầy thuốc thú y hay không?”
Cả buổi không yên lòng, An Hoằng Hàn đến chuyện cơ bản nhất cũng quên mất. Hoặc là nói, từ đầu đến cuối, hắn vẫn coi nó như con người.
“Dán cáo thị.” Nếu phải nuôi con chồn nhỏ, khẳng định phải tìm một thầy thuốc y thuật tinh thông dành riêng vật sủng.
Sau này chỗ nào con chồn nhỏ còn bị thương hoặc là thân thể không thoải mái, chỗ cần dùng đến thầy thuốc thú y vẫn còn rất nhiều. Cho nên hiện tại tìm kiếm, ngày sau nhất định cần dùng tới.
“Dạ, bệ hạ.” Lúc này, Ngô Kiến Phong mới lui ra.
Hoàng bảng vừa được dán lên, lập tức có không ít người tới hưởng ứng hồi đáp. Nhưng cũng rất nhiều người là vàng thau lẫn lộn, muốn vào cung mưu đồ một chút chức quan. Người chân chính được xưng với danh hiệu thầy thuốc thú y, ít lại càng ít.
Cho đến khi mặt trời lặn , Ngô Kiến Phong mới tìm được một vị miễn cưỡng có thể xưng là lão thầy thuốc thú y.
Lão nhân tuổi chừng ngoài 60, một bộ râu ria trắng lóa, mặt mũi hiền lành.
Mang theo lão nhân đi đến phòng giam, Ngô Kiến Phong vừa định đi vào, đột nhiên bị thị vệ trông chừng chặn lại.
” Thị vệ Ngô, huynh đến thực đúng lúc, Vân chồn không chịu ăn cái gì, huynh nói nên làm sao?” Thị vệ giống như sốt ruột, kể từ sau khi Vân chồn bị nhốt vào, bọn họ còn không dám bạc đãi qua nó. Buổi trưa đi đưa đồ ăn, con chồn nhỏ nhìn cũng không nhìn một cái, nằm trên mặt đất ngủ. Buổi chiều lại đưa thêm một chuyến, mặc dù mí mắt con chồn nhỏ giương lên nhưng vẫn như cũ không có ăn vào.
—— lời ngoài lề ——
—— Phạt nhỏ là chuyện vui, phạt lớn là hại thân——