“Sau khi Đổng Trác đánh bại chư hầu Quan Đông, liên quân Quan Đông cũng không trụ được bao lâu. Viên Thiệu vì tìm người chịu tội thay thất bại này, tất nhiên sẽ trách tội Tôn Kiên. Hắn nhất định sẽ cho Tôn Kiên các loại tội danh như tự tiện xuất binh. Sau đó thì với tính tình nóng nảy của Tôn Kiên, hắn không tìm Viên Thiệu dốc sức liều mạng cũng đã rất tốt, có thể mười tám lộ chư hầu sẽ thật sự giải tán” Thường Hâm nhìn xem Hứa Thành rất không hiểu, rượu ngon như vậy đều nhổ ra, thực lãng phí.
“Trên thực tế bọn hắn đã sớm giải tán, chẳng qua là thiếu một người dẫn đầu mà thôi” Hứa Thành lại một lần phụcc rượu, đây không phải nước đấy chứ?
“Đáng tiếc cũng không biết là mệnh của bọn hắn không tốt hay là ông trời e ngại mạng của bọn hắn quá tốt, để cho chúng ta ở trong tối đâm một đao”
Thường Hâm nâng cốc nói: “Nhất định Đổng Trác sẽ bại lui. Vấn đề là liên quân Quan Đông phải đổi mặt với thời kỳ đau khổ”
“Đúng thế, tiểu tử Viên Thiệu diễu võ dương oai ở trước mặt ta, còn có Tào Tháo lên mặt với ta, không để ta vào mắt. Ta sẽ cho bọn hắn đẹp mắt” Hứa Thành kêu gào.
Thường Hâm khẽ run rẩy, không thể nghĩ ra tướng quân vẫn còn mang hận. Hắn nhìn chung rượu ở trước mặt mình, cầm lên rót vào miệng.
Hứa Thành nhìn Thường Hâm, vui mừng: rốt cuộc tìm được tri âm rồi. Rượu này vốn uống không tốt mà.
“Nghĩa phụ, hãy cho hài nhi mang đủ binh mã đánh một trận cùng Tôn Kiên. Hài nhi nhất định đem đầu của hắn hiến cùng nghĩa phụ “Lã Bố nói
“Con ta không thể khinh địch” Đổng Trác khoát tay một cái nói: “Mặc dù Tôn
Kiên là người Giang Đông, cũng là người dũng lực. Nhớ năm đó hắn cùng với ta cùng theo Hoàng Phủ Tung chinh phạt nghịch tặc Tây Lương , người này lúc ấy chiến dũng mãnh, không người có thể chống đở. Lúc này, hắn sĩ khí đang thịnh, chúng ta vẫn nên tụ tập đại quân tới đánh một trận, mới ổn thỏa”
“Thế nhưng quân bản bộ của Viên Thiệu chỉ sợ đã bắt đầu tấn công Hổ Lao quan rồi. Lúc hài nhi rời đi, đã được báo bọn hắn đang chỉnh quân” Lã Bố vội la lên.
“Ôn Hầu không cần sốt ruột” Lý Nho một mực đi theo bên cạnh Đổng Trác, lúc này hắn nói: “Hổ Lao còn có mấy vạn đại quân. Viên Thiệu chẳng qua là không hiểu quân sự, trong lúc cấp thiết tất nhiên khó có thể công phá. Chỉ cần chúng ta nhân cơ hội này đánh bại Tôn Kiên, Viên Thiệu nghe thấy tất nhiên sẽ lui lại”
“Thừa tướng, việc lớn không tốt” Trương Tế thở mạnh vọt vào
“Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?” Đổng Trác bất mãn nói: “Không phải ngươi đang chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh sao?”
“Thừa tướng, việc lớn không tốt rồi” Trương Tế kêu lên: “Lạc Dương đại loạn”
“Ngươi nói cái gì?” Đổng Trác lại một lần nữa bị chấn động nhảy dựng lên
…………………………………………..
“Lão Lệ, ngươi nói, có phải tướng quân rất cay độc hay không?” Bàng Bái lại một lần phát khởi công kích với danh dự của Hứa Thành.
“Có chút”
Lệ Phương vốn là một người không quá thích nói chuyện, nhưng sau khi
Bàng Bái không ngừng cố gắng, rốt cục hắn nói nhiều hơn. Ít nhất, ở trước mặt Bàng Bái là như thế, ai kêu Bàng Bái hắn có bản lãnh có thể nói chuyện liên tục ba ngày tuy rằng nghe nói là Hứa Thành nghĩ ra được chiêu chỉnh hắn, có thể đây cũng là bản lãnh.
“Ai” Bàng Bái thở dài, dáng vẻ trách trời thương dân: “Ngươi hãy nhìn xem một chút, thành
Lạc Dương đã thành cái dạng gì rồi. Ngươi nói tướng quân sao lại nhẫn tâm như vậy?”
“Nếu ngươi, ngươi sẽ hung ác” Từ Hoảng không chút khách khí vạch trần suy nghĩ chân thật của Bàng Bái, phảng phất làm như không thấy ánh lửa xa xa ở trong thành Lạc Dương. “Tuy rằng chúng ta thiêu hủy nhà cửa của dân chúng, nhưng ngăn cản bọn họ bị đuổi khỏi Lạc
Dương, lại tương đương với cứu được mạng của bọn họ, huống chi chúng ta còn bảo vệ tài sản của bọn họ. Nếu như là Đổng Trác, sợ là hoàn toàn không để lại bất kỳ cái gì cho bọn họ”
“Hơn nữa, ngày sau chúng ta cùng dân chúng xây dựng lại nhà của bọn họ. Khi đó bọn họ sẽ thấy chúng ta cùng chung hoạn nạn với bọn họ. Quân đội có thể tin cậy như vậy, những dân chúng này sẽ là hậu thuẫn cực kỳ có lực cho chúng ta”
“Công Minh, đừng như vậy, không phải ta nói phải cướp sạch gia sản của những gia tộc quyền thế Lạc Dương sao? Ngươi không nhớ kỹ sao?” Bàng Bái rõ ràng tỏ vẻ mình là người vô tội.
“Nếu không để lại cho Đổng Trác một ít đồ, chỉ sợ hắn cũng không bỏ được mà rời đi. Đoạt thức ăn trước miệng cọp, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn. Ngươi cũng đừng có nghĩ ta sẽ thả ngươi vào thành. Hãy ở lại ngoài thành, có lúc cần người xuất lực” Từ Hoảng được Dương Nhị nhắn nhủ, nhất định phải coi chừng Bàng
Bái, không cho phép hắn gây ra chuyện gì.
“Đã biết” Bàng Bái bĩu môi, thật không biết chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người đều coi hắn như một nhân vật nguy hiểm
“Báo” từ xa bên ngoài chạy tới một con ngựa, người cưỡi ngựa mặc trang phục quân Tây Lương. Cần phải biết rõ, đến hiện tại, quân đội của Hứa Thành vẫn là cấm quân: “Có một đám người Hung Nô cũng gia nhập cướp bóc, còn cướp bóc không ít bách tính Lạc Dương, đã chạy ra ngoài theo cửa bắc rồi”
“Người Hung Nô?” Ba người liếc mắt nhìn lẫn nhau. “Bọn chúng ước chừng có bao nhiêu người?” Từ Hoảng hỏi
“Không nhiều lắm, ước chừng chỉ có mấy ngàn người. Chỉ là chúng ta không tra được rõ ràng cụ thể có bao nhiêu người “
“Lão Từ, Công Minh” Bàng Bái vội vàng nói: “Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại khiến cho tên gia hỏa này chạy như vậy?”
“Ai” hai người Từ Hoảng, Lệ Phương thở dài. Không còn cách nào khác, ai kêu trong ba người chỉ có quân bản bộ của Bàng Bái là kỵ binh. Xem ra, lúc này muốn không phái hắn cũng không được.
“Bàng Bái nghe lệnh” Từ Hoảng hạ lệnh: “Mệnh ngươi lập tức chỉ huy quân bản bộ truy kích Hung Nô, không được sai sót”
“Tuân lệnh” Bàng Bái vừa chắp tay, quay người rời đi
Chỉ chốc lát sau, mấy ngàn thiết kỵ nhanh chóng lao đi.