Tịch Tích Chi lùi lại một bước trong nháy mắt, bởi vì nàng không phải nhân vật vĩ đại, không có kiểu xả thân vì nghĩa, ta vì tinh thần mọi người.
Nhưng nghĩ đến tất cả cung nữ thái giám đều vô tội, Tịch Tích Chi lại nhảy tới một bước. Nếu hại chết một nhóm người lớn như vậy thì bỏ nàng vào âm Tào Địa Phủ, trực tiếp có thể đi đến Tầng mười tám.
‘Chít chít’. . . . . . Đúng vậy.
Lấy hết dũng khí, mới nặn ra hai chữ này từ trong kẽ răng đi ra. Lời này vừa phun ra khỏi miệng, vậy có nghĩa là muốn làm trái với An Hoằng Hàn.
“Rất tốt. . . . . .” An Hoằng Hàn nàngi chuyện lại lạnh mấy phần, “Vì một đám nô tài, ngươi lại dám đối nghịch trẫm. Đừng quên, ngươi chỉ là một con sủng vật mà trẫm nuôi, trẫm bóp chết ngươi, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn.”
không cần nhắc lại sự thực này lần nữa, mỗi một cái lông tơ trên người, cũng nhắc nhở Tịch Tích Chi. . . . . . Nàng là một con sủng vật, một con chồn nhỏ.
” Hôm qua trẫm đã bỏ qua tính mạng cho một tên thái giám, hôm nay. . . . . . Tuyệt đối không thể tha cho lần hai nữa.” An Hoằng Hàn đè con chồn nhỏ lại trong ngực, sức tay dùng khá lớn, “Tiếp tục đánh! Trẫm chưa nàngi ngừng, ai cũng không cho dừng lại.”
một loạt tiếng kêu thảm thiết, vang vọng ở bên tai. Những cung nữ thái giám kia nhìn thấy hi vọng tan biến, tất cả đều khóc bù lu bù loa.
Tịch Tích Chi cũng nổi cơn tức giận, cái tay trên lưng kia chẳng phân biệt được nặng nhẹ, vỗ làm cho sống lưng nàng thấy đau. một cái móng vuốt tựa như phát tiết cào bàn tay An Hoằng Hàn, chỉ tiếc chút sức ấy của nàng căn bản không có chút uy hiếp nào. Trừ lưu lại một vệt đỏ trên mu bàn tay hắn thì đến chút máu cũng không có xuất hiện.
Nhưng một hành động như vậy cũng đủ chọc giận An Hoằng Hàn.
“Rất có khí phách a, có dũng khí cào móng vuốt vào trẫm.” Bàn tay An Hoằng Hàn dần dần chuyển qua cổ của Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi nhìn ra mục đích của hắn, thân thể cuộn tròn trốn sang một bên. Nhưng bên kia trống không làm thân thể nàng không ổn định, không tính toán trước nên té lăn xuống đất. Lông tơ màu trắng bạc dính một lớp bụi. Dường như Tịch Tích Chi bị té đau, kêu ‘chít chít’, lăn lộn trên mặt đất, run rẩy đứng lên.
Vừa rồi An Hoằng Hàn định vặn gãy cổ nàng sao?
Trong ngực trống rỗng, đợi đến khi An Hoằng Hàn phản ứng lại, con chồn nhỏ đã té xuống từ trên khuỷu tay hắn rồi. Thời gian muốn đưa tay ra đón cũng không có.
Con chồn nhỏ chửi ‘chít chít’ đau, tự xoa chân trước của mình.
Ý nghĩa đầu tiên của An Hoằng Hàn chính là con chồn nhỏ chắc chắn ngã rất đau, hơn nữa còn là chân trước. Thân hình tròn trắng nhỏ như vậy làm sao chịu đựng được ngã đau? hắn chỉ nghĩ dọa con chồn nhỏ một chút, ai biết nó không có phản ứng lớn như thế. Nếu hắn thực sự muốn vặn gảy cổ nàng, trong nháy mắt là có thể làm được, làm sao không từ từ di chuyển tay về phía cổ nàng?
An Hoằng Hàn đi hai bước về phía trước, muốn ôm lấy nàng lần nữa.
Tịch Tích Chi tưởng rằng đối phương chưa thỏa mãn ý định, còn muốn ra tay với nàng lần nữa, nghiêng ngả lảo đảo lùi về phía sau, ngã xuống rất nhiều lần.
Nhìn ra con chồn nhỏ sợ hắn, lại sợ nó cứ tiếp tục di chuyển về sau như vậy không làm bị thương gân cốt. An Hoằng Hàn dừng bước, nói với con chồn nhỏ: “Trẫm không có ác ý, ngươi mau dừng lại tại chỗ cho trẫm!”
Có kẻ xấu nào ái nào không nói bản thân mình không có ác ý? Tịch Tích Chi mới không tin, vừa quay đầu, nàng liền nhìn thấy thái giám đang bị đán trong đám người. âm thanh của Lâm Ân lớn nhất như kiểu tiếng heo bị giết, gào lên.
Nếu những người này thực sự chết thì tội của Tịch Tích Chi liền càng lớn. Bất luận như thế nào, nàng cũng muốn ngăn cản tất cả chuyện này. Nghỉ ngơi chốc lát, nhịn xuống chân trước đang đau buốt, Tịch Tích Chi từng bước di chuyển đi vào trong đám người bên kia.
Sắc mặt của An Hoằng Hàn không thể chỉ hình dung bằng từ ‘u ám’. Vừa định ra tay bắt lấy con chồn nhỏ, con chồn nhỏ lại bị dọa sợ đến vấp ngã.
Lần đầu tiên, An Hoằng Hàn cảm thấy thất bại như thế. . . . . .
Hành quân đánh giặc, chinh phục giang sơn xã tắc, hắn đều chưa từng chịu bất đắc dĩ như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác, chỉ với con chồn nhỏ này, hắn lại không có cách nào nắm chắc nó trong tay.
“Ngươi dừng lại, trẫm tha bọn họ. Nếu ngươi lại dám bước thêm một bước nữa, trẫm lập tức sai thị vệ chém đầu của bọn họ!”
Việc uy hiếp này hiển nhiên rất hữu dụng. Tịch Tích Chi thực sự dừng bước, trên thực tế, chân trước đau đớn từng đợt, Tịch Tích Chi cũng không cất nổi bước nữa.
An Hoằng Hàn vội vàng bước đến, nhấc con chồn nhỏ lên, ngón tay đưa về phía chân trước bị thương của nàng. Mới vừa đụng vào, con chồn nhỏ đã đau đến thét ‘chít chít’ chói tai. . . . . .