“Khuynh Thành, mình nghe nói chạy một ngàn mét rất mệt, bình thường cậu chạy một vòng đã mệt, nghĩ gì mà lại chọn cái này?”
“Còn không phải là do lớp phó vĩ đại của chúng ta à, nói cái gì mà ai cũng phải tham gia, ai ngờ giấy báo danh chỉ còn lại chạy một ngàn mét với môn đẩy tạ không ai chọn, cũng không biết là cố ý hay là cố tình.”
“Lê An An, tỏ vẻ âm dương quái khí làm gì!” Đường Đan trực tiếp dùng chai nước khoáng trong tay ném Lê An An.
Bắp thịt của Lê An An đau xót, cũng không thèm trông nom gì, ném ngược chai nước khoáng lại, ném vào cả Mặc Khuynh Thành.
“Thảo ni mã*, mày là cái thá gì, làm chó ngoan của họ Hạng kia tới nghiện rồi hả, cắn loạn khắp nơi? Tưởng là đang cưỡi ngựa thì tao không dám đánh mày hả?” (*Thảo ni mã = Fuck you.)
Nói xong, Lê An An nắm tay vung tới.
“A!”
Văn Tư Tư sợ tới mức hét ầm lên, Tô Thụy vội vàng che mắt Văn Tư Tư, không để cô ta nhìn thấy.
“Lê An An, cậu dám ngang nhiên đánh người!”
Hạng Giai thấy Đường Đan bị đánh, tức giận không thôi, chắn trước mặt Lê An An, hóa thân thành sứ giả chính nghĩa.
“Úi chà! Hạng Giai, đừng cho là tôi không biết cô có ý gì, thực sự coi mình là hóa thân của chính nghĩa sao? Sao lúc tôi bị bắt nạt cô không xuất hiện, lúc Đường Đan bị bắt nạt mới xuất hiện? Thực ra cũng chỉ là cái rắm, nói ra là ra!”
“Lê An An, cậu, sao cậu lại thô tục như vậy!” Hạng Giai bị nói cho mặt đỏ tai hồng, rõ ràng là bị chọc tức.
“A, cô không thô tục, cô cao thượng, bọn tôi đều là quê mùa, cho nên phiền cô cút ra xa chút, đỡ phải bẩn mắt cô, đừng ở đây nói chúng tôi không đúng.” Lê An An châm chọc cười, trợn mắt đi tới cạnh Mặc Khuynh Thành.
Hạng Giai thấy vậy, cười lạnh nói: “Lê An An, cũng đừng tính Mặc Khuynh Thành vào ‘bọn tôi”, người ta đường đường là đại tiểu thư Mặc gia, cậu hạ thấp mình là được rồi, dù sao cũng là người ngoài.”
“Hạng Giai, cái kiểu châm ngòi ly gián cũ rích đó, cho rằng bà đây là đồ ngốc sao, hơn nữa cho dù bà đây quê mùa vẫn tốt hơn cô, nhìn quần áo trên người xem, chậc chậc chậc, mẫu từ năm ngoái rồi, ai ôi, nói thôi cũng thấy xấu hổ.”
Ánh mắt của Lê An An như tia laze, khiến Hạng Giai cảm thấy không chịu nổi.
Phải, nhà cô ta chỉ là gia đình thường thường bậc trung, không mua nổi những thứ hàng hiệu, nhưng ít ra mặc vào cũng không có gì xấu, không ngờ Lê An An vừa liếc mắt đã biết đây không phải đồ mới.
Nhưng mà…. “Lê An An, quần áo của tôi không phải đồ mới, của cậu cũng không phải hàng hiệu đúng không?”
Chỉ thấy Lê An An mặc đơn giản, sơ mi màu trắng, quần bò, dưới chân là giầy thể thao bình thường.
“Hạng Giai, cậu đừng nói như vậy, dù trong nhà An An không giàu có, cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.” Văn Tư Tư trốn sau lưng Tô Thụy nhịn không được nói một câu.
“Tư Tư, cậu cũng đừng làm người tốt, người như Lê An An không nên tới năm nhất chúng ta, đây không phải là hạ thấp tiêu chuẩn của chúng ta sao!” Đường Đan xoa mảng da nóng rát, ngoài miệng không lưu tình chút nào công kích Lê An An.
“Tiêu chuẩn? Thì ra năm nhất còn có quy định như vậy à?” Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, mờ mịt nhìn mọi người.
“Khuynh Thành, cậu không biết rồi, đây đều là do mấy người này, luôn thích phân chia cấp bậc với người khác, nhưng mà bọn họ lại không biết, người thật sự có gia thế luôn khinh thường làm như vậy.”
Lê An An nói thế giống như vả vào mặt mấy người kia.
Nhưng cô không nói sai, người thuộc tầng lớp trên luôn luôn cao ngạo, không muốn qua lại với người ở tầng thấp, nhưng cũng không muốn để suy nghĩ ấy bị lôi ra ngoài sáng.