Huyền Mẫn đứng dậy đi ra khỏi phòng, phủi bụi trên bàn, lấy đồ đánh lửa từ trong góc bàn ra, sát nhẹ lên tường để đánh lửa, sau đó không chút khách khí đốt sạch ba lá phù kia.
Đương nhiên, đối với Tiết Nhàn đã “không muốn sống” nữa, từng bước này y nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
Nhìn bộ dáng của con lừa trọc này thì có vẻ đã phá được trận, vậy thì chắc sắp nghe thấy tiếng tên ngốc Lưu Xung kia kêu oai oái rồi.
Nhưng mà, thời gian chừng một chén trà trôi qua, Lưu Xung và Lưu sư gia vẫn chưa xuất hiện.
Tiết Nhàn thò cổ đưa mắt nhìn ngoài cửa, lại nhìn vào trong phòng, trừ Giang Thế Ninh ra thì ngay cả một bóng quỷ cũng chẳng thấy.
——
Không thành công sao? Hay là lừa trọc đang thừa nước đục thả câu?
Theo như lúc trước thì sở dĩ căn phòng này mang âm khí nặng như thế, một nửa là bởi vì bố trí Trừu hà nhập hải cục, một nửa là bởi vì nơi này là Tử môn.
Nhưng mà, hiện giờ Tử môn đã đảo ngược thành Sinh môn, Trừu hà nhập hải cục cũng đã bị con lừa trọc này dùng phương thức đơn giản thô bạo nhất phá hỏng rồi, nhưng mà âm khí trong phòng vẫn như cũ không hề có vẻ sắp tiêu tán.
Ngoài phòng nắng sớm chiếu rọi từ phía Đông vào trạch viện Lưu gia. Bởi có tường phong hỏa che nên trước gian phòng này hình thành một cái bóng lớn, một nửa nóc nhà hiện ra chỗ sáng, một nửa lấp trong góc tối, tựa như âm dương tương giao.
“Aiiii…….”
Tiết Nhàn ngẩng đầu nhìn Giang Thế Ninh: “Tự dưng thở dài cái gì? Kẻ bị vây trong trận cục cũng đâu phải ngươi.”
Giang Thế Ninh vẻ mặt vô tội: “Ta có thở dài đâu, tiếng vừa rồi không phải của ngươi à?”
Tiết Nhàn trả lời chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên không phải! Từ trước đến nay ta chưa từng thở dài, nghe sầu chết.”
Giang Thế Ninh: “……..”
Tiết Nhàn: “……..”
Hai người đột nhiên im bặt, liếc nhau, sau đó chậm rãi dời ánh mắt đến trên mặt Huyền Mẫn.
“Aiiii………”
Lại là một tiếng thở dài cực khẽ, nhưng Huyền Mẫn lại chưa từng mở miệng. Dù hắn có mở miệng thì hai tiếng vừa rồi cũng không ai cho là do hắn phát ra, bởi vì tiếng thở ban nãy kéo dài, âm cuối hơi run, khí tức vô lực, vừa nghe là biết âm thanh của người già, không thể nào là do Huyền Mẫn phát ra.
“Hình như là lão thái thái.” Tiết Nhàn suy đoán.
“Các ngươi có cảm thấy đó không giống tiếng thở dài không?” Giang Thế Ninh vừa khua chân múa tay vừa nói: “Mà giống như đang mệt…….. Mấy người già thân hư thể nhược khi đi đường xa hay mang vật nặng, mệt phải thở gấp nhưng khí lực lại không tốt, thì sẽ phát ra âm thanh như thế, giống tiếng thở dài nhưng vẫn hơi khác.”
Hắn nghĩ thoáng một lát, lại nói: “Người này khí âm khốn cùng, yếu ớt vô lực, là người mang bệnh.”
“Chỉ một tiếng thở dài run run như vậy mà cũng có thể đoán ra được thế ư?” Tiết Nhàn nhìn hắn không quá tin tưởng.
Giang Thế Ninh: “Nếu cha mẹ ta ở đây thì còn có thể nghe chuẩn hơn nữa.”
Tiết Nhàn “Ồ” một tiếng, không nói thêm nữa, trong đầu lại đang suy tư.
Lão thái thái? Mệt phải thở dốc? Còn mang bệnh?
Hắn nói như vậy, quả thực cũng giống lắm.
Trong đầu Tiết Nhàn bỗng nhiên nhớ tới một người, y nâng cái móng vuốt giấy vỗ bôm bốp vào người Huyền Mẫn, còn sợ mình dùng lực không đủ mạnh, vừa vỗ vừa lên tiếng hô: “Lừa trọc, nhìn ta nè!”
Huyền Mẫn nghe vậy bèn cúi đầu.
Tiết Nhàn ngửa mặt: “………”
Sau một lát, Tiết Nhàn lại nghẹn, cuối cùng vẫy tay xua đuổi: “Mà thôi, ngươi đừng nhìn nữa, thu mắt về đi.”
Huyền Mẫn: “………” Lần đầu hắn nghe nói mắt còn có thể thu được, nghiệp chướng này đúng là không biết phân rõ phải trái.
Kỳ thực hắn có điều không biết, nửa đời trước Tiết Nhàn kiêu ngạo đã quen, muốn lên trời là có thể lên trời, y luôn nhìn xuống kẻ khác chứ chưa từng bị kẻ khác nhìn xuống như thế bao giờ. Lúc trước Huyền Mẫn tình cờ liếc y một cái thì còn được, nhưng giờ nhìn xuống như thế, quả thực y có chút ăn không tiêu.
Rồng, đều muốn giữ thể diện.
Tiết Nhàn không nói gì, thời điểm này phải giữ thể diện.
Song Huyền Mẫn vẫn chưa thu mắt như ước nguyện của y, mà vẫn đối mặt nhìn y bằng ánh mắt nặng nề như cũ.
Thật không biết điều…… Tiết Nhàn căm giận nghĩ.
Y dùng cái mặt “chết không nhắm mắt” gai mắt kia, trợn mắt ngoài cười nhưng trong không cười trừng Huyền Mẫn, rồi sau đó chuyển mình, quay ót về phía Huyền Mẫn nói: “Ta muốn nói là Lưu lão thái thái…….. Ngươi có từng nghe có loại phương pháp trấn trạch cực kỳ khốn nạn này chưa? Lúc trước ta từng nghe được trên phố, nói là nếu trong nhà có người già qua đời, đem họ trấn dưới phòng trong nhà thì con cháu có thể sung sướng dài lâu.”
Cái giống con cháu gì mà lại nghĩ ra được trò tàn ác này thế không biết?
“……….” Tên thư sinh Giang Thế Ninh chỉ cảm thấy lễ nghĩa liêm sỉ mình học hơn mười năm đều bị phá nát.
“Có.” Huyền Mẫn trầm giọng đáp, “Tên của nó là Trúc Âm Cơ, sinh hồn bị trấn dưới phòng sẽ trở thành âm thần hộ trạch. Nếu kết hợp với phong thủy cục thì hiệu quả càng cao.”
Khi họ đang nói chuyện, lại một tiếng thở dài run rẩy vang lên.
Nếu nói hai tiếng lúc trước nghe còn hơi mơ hồ thì tiếng này phát ra rõ ràng hơn, có thể đoán được vị trí.
Ánh mắt Huyền Mẫn đảo qua một góc tường bên tay phải, cất bước đi tới.
Vàng giấy trên đất bày tán loạn, che khuất hơn phân nửa nền đất, vậy nên lúc trước bọn họ chưa từng chú ý dưới đống vàng giấy có thể có huyền cơ. Huyền Mẫn ngồi xổm xuống cạnh góc tường, từ chỗ này, vừa vặn có thể thấy được chiếc tủ gỗ năm ngăn, ba cây đinh đồng và hoàng phù.
Huyền Mẫn nâng tay gạt vàng giấy, gập cong ngón trỏ, lấy khớp ngón tay gõ xuống đất hai cái.
Cốc cốc ——
Âm thanh trống rỗng dị thường, vừa nghe liền biết có khoảng trống.
“Rỗng!” Tiết Nhàn và Giang Thế Ninh gần như đồng thời mở miệng.
Huyền Mẫn nhìn lướt qua bốn phía, thấy một khe hở ở sát tường. Hắn nhìn theo khe hở, cuối cùng nhìn đến mối ghép bốn cạnh ngang dọc, vừa khéo là một phiến đá vuông rộng chừng bốn bàn tay.
“Mối ghép này……..” Giang Thế Ninh vươn tay thử, “Dù sao đầu ngón tay nhất định không lọt vào được.”
Bốn cạnh mối ghép đều cực kỳ hẹp, nếu ngón tay không lọt thì có nghĩa không nhấc lên được. Nếu không nhấc được phiến đá này lên, thứ giấu bên dưới đương nhiên cũng chẳng thấy được.
Tiết Nhàn nhìn tay quỷ xanh trắng của Giang Thế Ninh, lại nhìn bàn tay trắng thon dài của Huyền Mẫn, cuối cùng cố gắng mở miệng nói, “Tránh đi, ta có thể lọt qua mối ghép này, ta hạ mình trượt vào giúp các ngươi từ trong.”
Ta hạ mình……..
Giang Thế Ninh cảm thấy cái vị kỳ tài dùng từ này quả thực cực kỳ không biết xấu hổ.
Tiết Nhàn nói xong thì không dong dài nữa mà thả lỏng cổ, từ miệng túi Huyền Mẫn bay ra ngoài.
Huyền Mẫn cũng không đi quản nghiệp chướng này nữa, mặc cho y trượt đến mối ghép. Khi Tiết Nhàn chui ra, hắn thò tay lấy một bao vải từ trong túi ra, mở lớp ngoài, lộ ra lớp trong. Bao vải từ trái sang phải xếp một hàng dài châm bạc khác nhau. Cây dài thì khoảng chừng từ cổ tay đến thủ căn, cây ngắn chỉ tầm hai đốt tay.

(Thủ căn)
Trên đầu mỗi cây châm có vẻ đều khắc hoa văn, có điều quá nhỏ nên không thấy rõ lắm. Giang Thế Ninh ở bên cạnh chỉ có thể thấy đại khái, cũng ngại đến gần nhìn rõ.
Huyền Mẫn rút một cây từ trong bao vải ra, cầm trong tay, số còn lại thì cất về trong túi.
Tiết Nhàn đang bận rộn, khi y đang vất vả trượt đến mép phiến đá, chuẩn bị chui vào khe đá thì bỗng một bàn tay từ trên trời giáng xuống, nắm lấy đầu y kéo trở về.
Y chẳng cần nhìn cũng biết đây là tay của tên khốn nào!
Tiết Nhàn: “…….. Lừa trọc kia, ngươi làm bậy nhất định sẽ gặp báo ứng!”
Huyền Mẫn thản nhiên nói: “Xin đợi đại giá.”
Dứt lời, hắn đặt Tiết Nhàn đang tức tối vì bận rộn toi công về trong túi, cắm cây châm bạc trong tay vào khe đá, rồi sau đó cạy mạnh lên.
Tiếng phiến đá ma sát trống rỗng từ từ vang lên, cây châm trông như dễ gãy kia thế mà thực sự có thể cạy phiến đá lên. Ngón tay Huyền Mẫn thuận thế cầm lấy mép phiến đá, xốc toàn bộ phiến đá lên.
Trong nháy mắt, vô số tiếng gào khóc chói tai hoặc u oán hoặc thê lương vang lên, tựa như một cơn sóng gió động trời ập đến.
Tiết Nhàn chỉ cảm thấy ngực như đụng phải sức mạnh của vạn quân, bị đâm cho không biết Đông Tây Nam Bắc. May mà y chỉ là một mảnh giấy da, bằng không thì tim gan phèo phổi đã bị đâm cho lòi hết ra rồi.
Tiếng kêu sợ hãi không chút hình tượng của Giang Thế Ninh và tiếng rên khó thở của Huyền Mẫn đồng thời rót vào tai y. Chờ đến khi y phục hồi lại tinh thần, Giang Thế Ninh đã bị đâm cho lăn đến sát tường, “Phụt” một tiếng, hiện nguyên hình, một người giấy mỏng manh, dở sống dở chết nằm trên mặt đất.
Mà Huyền Mẫn cũng nâng tay xoa ngực một chút, ho khan vài tiếng, mới dần dần khôi phục.
“Đó là thứ gì?” Tiết Nhàn triệt để mất hết sức lực, chỉ có thể treo nửa người trên miệng túi.
Y hữu khí vô lực ngóc đầu dậy, nhìn về phía địa động hình vuông kia. Chỉ thấy trong địa động vừa lộ ra có hơn phân nửa là đất vàng, có thể mơ hồ thấy được một sợi xích sắt vùi lẫn trong đất, trên xích có bọc một lá hoàng phù, kì lạ là, sợi xích sắt này còn đang chuyển động.
Huyền Mẫn cau mày nhìn nền đất vàng ẩm ướt, sau đó ngẩng đầu tìm kiếm trong phòng một phen.
Tiết Nhàn khó hiểu nhìn hắn đứng dậy, đi đến bên bàn, tìm được một cái bút trụi lông quá nửa, bấy giờ mới quay lại địa động, cầm bút gạt sạch đống đất vàng ra.
“……..” Tiết Nhàn cũng đến là phục lừa trọc, âm thần cười nhạo nói: “Để ý quá mức rồi đấy, đụng phải đất thì ngón tay sẽ nhão ra chắc?”
Đất vàng nhanh chóng bị Huyền Mẫn quét đi, lộ ra thứ cất giấu bên dưới.
“Đây là…….. cối xay?” Tiết Nhàn chần chờ nói.
Nhìn hình dạng này xem, đá tảng hình tròn ở giữa có lỗ, bên dưới có bệ đỡ, mặt bên còn có một thanh cán ngang, hiển nhiên là cối xay. Có điều cái cối xay này quá nhỏ, chẳng lớn hơn bàn tay là bao, cối cũng không giống bình thường mà có khắc hai đoạn phù văn phức tạp. Một đầu xích nối ở đáy cối, đầu kia thì nối ở cán quay.
Không có đất vàng chặn lại, xích sắt trực tiếp va vào cối xay đá, chậm rãi chuyển động, phát ra tiếng “Ầm —— Ầm ——”. Mỗi khi nó chuyển động một tấc, cán quay lại dịch một phần, như thể bên cạnh cái cối xay rỗng không này có người ngày đêm không nghỉ mà đẩy cối.
“Lưu lão thái thái?” Tiết Nhàn theo bản năng kêu một tiếng.
“Aiiiii…….”
Tiếng thở dài cực nhọc kia lại lần nữa vang lên……….