Nàng thấy Triệu Trinh rời khỏi phòng ngủ, trong lòng chợt hiểu, đây là Triệu Trinh muốn tìm nữ nhân khác.
Đúng vậy, nàng không được, còn có cả bó lớn nữ nhân đang chờ đó thôi!
Trong lòng Chu Tử đau xót, mũi chua xót, nước mắt lại muốn trào ra, nàng dứt khoát quay mặt vào trong nằm xuống giường.
Triệu Trinh cầm một cái hộp gỗ khéo léo đi đến, kéo chăn mềm đắp trên người Chu Tử ra. Hắn mở nắp hộp, nương theo ánh nến tìm gì đó bên trong.
Trong nháy mắt Chu Tử nghe được tiếng rèm che phòng ngủ bị nhấc lên, trái tim đã bắt đầu nhảy rộn, lúc này đã ngồi dậy, tò mò nhìn Triệu Trinh: “Tìm gì trong đó vậy?”
“Tìm thuốc cho nàng!” Triệu Trinh ít lời nhiều ý.
“Thuốc gì?” Chu Tử từ trên giường bò dậy, đến gần xem thử.
Sóng mắt Triệu Trinh lưu chuyển liếc nàng một cái, khóe miệng hơi cong rủ mắt nhìn xuống: “Vân Nam Bạch Dược.”
Chu Tử sắp hôn mê, ai bị thương chỗ đó lại thoa Vân Nam Bạch Dược?
Nàng dùng sức khép hai chân: “Cái đó không được! Cái đó không được!”
“Sạo lại không được?!” Triệu Trinh quỳ gối lên mép giường, nắm lấy hai mắt cá chân tinh xảo của Chu Tử kéo về cạnh giường.
Giọng Chu Tử nghẹn ngào, vừa kháng cự vừa cầu khẩn: “Vương gia, thuốc này trị vết thương đao kiếm, thật sự không thể thoa lung tung vào chỗ đó! Sẽ rất đau!”
Triệu Trinh như mèo vờn chuột trêu chọc Chu Tử, vờ như sắp thoa Vân Nam Bạch Dược cho Chu Tử, hại đến cuối cùng Chu Tử cũng khóc lên: “Vương gia, thật sự không được, sẽ đau!”
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Trinh nghiêm lại, miệng lại nói: “Sẽ đau? Đau thế nào? Đau hơn ta làm nàng sao?”
Chu Tử cực kỳ sợ hãi, hai mắt cá chân lại cứ bị Triệu Trinh kéo ra, nơi tư mật cứ như vậy lộ ra ngoài. Lúc này nàng tình nguyện vật kia của Triệu Trinh đến tra tấn nàng, cũng không muốn dùng thuốc trị thương ngang ngược thoa lung tung vào nơi đó.
Triệu Trinh trêu chọc nửa ngày, rốt cuộc chơi đã, lúc này mới buông nàng ra. Hắn móc từ ống tay áo ra một bình ngọc nhỏ, mở nắp ra, nhìn chằm chằm nàng: “Cái này thì sao?”
Chu Tử xa xa vừa thấy, trong bình ngọc chứa nước thuốc xanh lục, ngửi thấy có một mùi thuốc Đông y, tâm tình khẩn trương của nàng lúc này mới thả lỏng, kéo chăn bao lấy chính mình, giơ tay muốn lấy thuốc nước.
Triệu Trinh bèn kéo nàng qua: “Ta bôi giúp nàng!”
Hai người lại lôi kéo một lúc, cuối cùng Chu Tử không đấu lại Triệu Trinh, đành phải ngoan ngoãn để Triệu Trinh tách hai chân ra.
Lúc này Triệu Trinh lại rất nghiêm túc, đứng dậy lấy xà bông thơm cẩn thẩn rửa sạch ngón tay, rồi mới lại giúp Chu Tử bôi thuốc.
Hắn kê một cái gối dưới thân Chu Tử, tay trái tách hai chân Chu Tử ra, dùng ngón trỏ tay phải quệt chút thuốc mỡ màu lục, đầu tiên nhẹ nhàng bôi bên ngoài, sau đó dần dần xâm nhập vào trong, bôi bôi một lát, bắt đầu mò khuấy chơi đùa.
Chu Tử bị hắn làm cho vừa đau vừa lạnh vừa nhột, dần dần một cảm giác tê dại từ xương cụt chạy dọc theo cột sống tràn lên trên, nàng có thể nghe thấy âm thanh trơn trượt phát ra khi ngón tay Triệu Trinh ra vào.
Rốt cuộc nàng không nhịn được mà khóc lên.
Ngón tay Triệu Trinh bị nơi đó của Chu Tử giữ thật chặt, chỉ cảm thấy bên trong vừa chặt vừa ướt vừa trơn lại vừa mềm, đang thích thú, sao có thể nguyện ý dừng lại? Ngón trỏ và ngón giữa tay phải của hắn khép lại rồi vẫn rút ra cắm vào khuấy sờ nơi đó, tay trái vươn qua vuốt vuốt tóc Chu Tử, lần đầu tiên trong cuộc đời phát huy vẻ dịu dàng của hắn, dịu dàng dụ dỗ Chu Tử: “Bảo bối à, ngoan, nhẫn nại một chút, lập tức sẽ tốt thôi.”
Da đầu Chu Tử bị hắn vuốt mà tê dại, thân thể càng ngày càng kỳ quái, dường như sắp đến thời điểm nguy cấp, nàng trợn tròn mắt nhìn Triệu Trinh, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.
Lúc này ánh mắt to quyến rũ của Chu Tử như giọt nước tràn ly, bị ánh mắt đó nhìn, sao Triệu Trinh có thể nhịn được? Mắt phượng sâu thẳm khó dò của hắn liếc xéo về phía trước, cứ như vậy nhìn nàng.
Lúc này Chu Tử mới nhớ đến ngón tay hắn còn đang ở trong cơ thể mình, vội vàng đưa tay kéo ra.
Ngón tay của Triệu Trinh cố chấp ghim chặt ở đó, nhất định không chịu rút ra. Vẻ mặt hắn thản nhiên, ánh mắt cứ như vậy nhìn Chu Tử, nhưng tay trái lại cầm tay Chu Tử cách lớp quần áo sờ vật to lớn nóng bỏng cứng rắn của hắn.
Chu Tử biết Triệu Trinh đang quyết tâm muốn tiến tới.
Chu Tử biết nàng có thể cự tuyệt, nhưng mà, nếu nàng không đáp ứng, Triệu Trinh có thể đi tìm người khác.
Lúc này nàng mới sáng suốt hiểu được, chẳng qua nàng chỉ là nha đầu thông phòng của Triệu Trinh, tuổi Triệu Trinh còn quá trẻ, sau này có thể hắn còn có rất nhiều nữ nhân, nàng cũng chỉ là một trong số đó. Đợi đến khi lớn tuổi sắc đẹp phai tàn, ngay cả nhìn hắn cũng sẽ không liếc nàng một cái.
Nàng thích Triệu Trinh, thích đến đau cả trái tim, vậy thì, thừa dịp bây giờ Triệu Trinh vẫn muốn mình, mà chìu theo hắn thôi!
Chu Tử nhìn Triệu Trinh, tay lại sờ vật to lớn của Triệu Trinh.
Triệu Trinh rút nhanh ngón tay ra, chuyển sang dùng vật to lớn đâm vào nơi đó.
Hắn mới vừa đẩy mạnh một chút, Chu Tử liền đau phát run, thân thể muốn Triệu Trinh xâm nhập, nhưng phía dưới lại đau đòi mạng. Nàng dùng sức cắn răng, liều mạng nhẫn nại.
Mới bắt đầu Triệu Trinh còn thương tiếc không dám cử động mạnh, nhưng hang động ấm áp quấn chặt lấy hắn, khoái cảm mãnh liệt khiến hắn run rẩy, rốt cuộc hắn không thể không chế được bất chấp mọi thứ mà chinh phạt.
Công cụ của Triệu Trinh và Chu Tử rõ ràng không tương xứng, phía dưới của Chu Tử càng lúc càng nóng càng đau, lần nữa rách ra, đau nhói như bị kim châm, Chu Tử không nhịn được khóc lóc, vừa khóc vừa cầu xin: “Vương gia… Chỗ đó của chàng… quá lớn… Rất đau… chàng nhanh… Nhanh chút… Bắn… Bắn đi… van chàng…”
Tiếng nàng khóc lóc cầu xin tha thứ, ánh mắt ngập nước, môi mọng bị cắn sưng đỏ, nước mắt ràn rụa, với Triệu Trinh mà nói lại thành chất xúc tác tình dục, hắn bắt lấy bộ ngực của Chu Tử, vừa dùng sức vuốt ve, vừa bất chấp mọi thứ mà ra vào.
Bộ ngực đầy đặn nở nang đàn hồi trắng nõn của Chu Tử, giống như trái đào, cảm giác nõn nà đó khiến Triệu Trinh yêu thích không muốn buông tay, mạch máu căng phồng, hạ thân Chu Tử quấn chặt lấy vật to lớn của hắn, còn không ngừng co rút, hắn giống như rơi vào thế giới cực kỳ tĩnh lặng, bên tai chỉ còn tiếng thở dốc của chính mình, đầu óc nháy mắt trống rỗng, trong nháy mắt hắn phun trào.