Ông nhanh chóng nhắm mắt lại, nếp nhăn trên mặt hằn sâu và bắt mắt.
…
Sau lần luyện tập mệt tới muốn phát ói, Klein tắm táp, thay quần áo, tạm biệt thầy Gavin rồi lên xe ngựa công cộng rời khỏi nhà ông ta.
Hắn không về nhà mà tới quán bar Ác Long ở bến cảng trước, định tới chợ đen tìm hiểu về giá cả của vật liệu phi phàm cùng với mua đồ cho việc chế tạo bùa chú.
Dọc đường đi, vì lo lắng cho kim khố nhỏ của mình nên Klein không dám ngủ, cố gắng ép cho mình tỉnh táo tới đích đến.
“Còn khoản 4 bảng cho vụ ủy thác nữa, như vậy mình chỉ có 3 bảng 5 saule để tiêu…” Hắn sờ tiền mặt trong túi quần, rồi cầm gậy đi xuống xe ngựa.
Lúc này mặt trời bắt đầu lặn về đằng tây. Ánh hoàng hôn nhuộm lên mọi căn nhà. Trận đấu “quyền anh” và “chó bắt chuột” ở quán bar Ác Long hãy còn rất hăng máu.
Đi qua phòng bóng bàn, qua từng gian phòng một, Klein đi tới chợ đen.
Hắn quan sát hai bên, không thấy “Quái Vật” Admisol vốn hay lảng vảng nơi này.
“Không phải Neil nói rằng nhờ ông chủ Swain của quán bar Ác Long thu giữ, cho miếng ăn nên “Quái Vật” mới sống được sao?” Klein lẩm bẩm, cảm thấy nghi ngờ.
Là một Kẻ Gác Đêm, hắn khá cảnh giác với những chuyện tương tự, vì vậy nên hắn tới gần người đàn ông to con gác cửa, hỏi: “Admisol đâu rồi?”
Người đàn ông kia trả lời với khuôn mặt nghiêm nghị: “Không biết là chui vào góc nào ngủ rồi. Gần đây hắn ta cứ thế suốt, cứ nằm run rẩy rồi la hét gì đó mà “chết rồi, chết rồi, toàn là thi thể, phải chết hết!”
Hắn ta lại nhìn thấy hình ảnh gì rồi? Bị cái gì kích thích? Klein nhíu mày, hỏi thêm vài câu để biết Admisol ngủ ở chỗ nào, nhưng người gác cửa không biết.
“Chờ bao giờ rảnh phải dùng bói toán tìm xem hắn ở đâu, để xem rốt cuộc là hắn gặp phải cái gì…” Klein ghi nhớ chuyện này, rồi bước tới một trong hai căn phòng ở cuối chợ.
Nghe Neil nói, phòng bên trái là nơi vay và trả tiền, còn phòng bên phải là chỗ buôn bán và thu mua đồ quý báu, bao gồm vật liệu phi phàm.
Gõ cửa phòng bên phải, Klein phát hiện nơi này được ngăn thành hai gian, có ba khách đang chờ ở gian ngoài.
Hắn đè mũ phớt xuống, ngồi kế sau ba vị khách kia, người nghiêng tới phía trước đè lên gậy chống, im lặng chờ đợi.
Không lâu sau, cửa mở ra, một vị khách mặc trang phục công nhân bến tàu màu lam xám bước ra, cúi đầu vội vàng rời đi, không hề dừng lại.
Klein khẽ cắn răng nanh hai cái, dùng “linh thị” nhìn anh ta, rồi nhìn ba vị khách kia vài lần, không thấy có điểm gì khác thường. Đương nhiên bệnh vặt vãnh là có.
Chừng mười phút sau đến lượt hắn.
Hắn mở cửa ra, đi vào trong căn phòng đốt đèn dầu hỏa.
Sau khi khóa trái cửa, hắn ngồi vào ghế cho khách, nhìn lão già đội mũ mềm màu đen phía đối diện: “Tôi muốn biết các ông có vật liệu phi phàm nào, theo thứ tự là giá bao nhiêu.”
Phần da thịt trên má lão đã chảy xệ, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt, nhưng vóc dáng lại khá vạm vỡ. Mà khi nghe yêu cầu của Klein ông ta lại không tỏ ra kỳ quái chút nào, bởi vì trước khi xác định vật liệu phi phàm nào đó, rất nhiều khách hàng không muốn người ta biết họ định mua cái gì, nên thường muốn được giới thiệu toàn bộ.
Lão ta giở tới mấy tờ mới nhất của cuốn sổ, liếc Klein một cái, rồi cầm cốc rượu mật ong đặt trước mặt, nhấp một hớp:
“Tổ chức não của quỷ nước, dựa theo độ hoàn chỉnh của nó có giá từ 3 bảng 15 bảng. Tinh thể sao mỗi 50 gam là 150 bảng. Cỏ Ong Chúa, mỗi gốc giá 200 bảng. Ếch đốm đen trưởng thành, mỗi con 150 bảng… Hoa hồng Mặt Người, 280 bảng, chỉ có một bông…”
Klein khống chế cảm xúc của bản thân, yên lặng nghe lão già giới thiệu. Một chợ đen như thế này mà chỉ có chưa tới ba mươi loại vật liệu phi phàm.
Sờ 7 bảng tiền mặt trong túi, lại nhớ tới thái độ của tiểu thư Chính Nghĩa khi nói tới 1.000 bảng, Klein lặng lẽ đứng dậy, thở dài rồi nói: “Tiếc quá, không có thứ mà tôi cần.”
Không chờ lão ta hỏi, hắn quay người, mở cửa rồi bước thẳng ra ngoài.
Trở lại khu chợ, Klein nhìn phía trước, người ngây ra vài giây, lòng thì ngậm ngùi một câu: “Có lẽ mình là boss nghèo nhất…”
Điều này càng làm hắn kiên quyết hơn về ý định lấy được vật liệu từ trong Kẻ Gác Đêm hoặc trao đổi với Chính Nghĩa và Người Treo Ngược.
Dạo quanh chợ đen hai vòng, Klein lựa chọn vật liệu chế tạo bùa chú, ví dụ như miếng bạc bán thành phẩm, hoặc bột thảo dược và khoáng thạch thiên nhiên cần cho nghi thức tương ứng, tốn tất cả là 1 bảng 15 saule.
Tiền riêng chỉ còn 5 bảng 10 saule, trừ đi khoản tiền phải trả cho ủy thác thì còn 1 bảng 10 saule… Klein tính nhẩm tình hình tài chính, lòng đầy bất đắc dĩ.
Đương nhiên hắn biết rất rõ tình trạng của hắn như này là vì hắn mới đi làm được có hơn một tháng. Nếu là hơn một năm, hắn vẫn có thể tiết kiệm được trăm bảng.
“Hai tuần nữa phải nói cho Benson và Melissa rằng tiền lương của mình hơn ba bảng, có thể thuê hầu gái làm việc vặt rồi… Như vậy sẽ không còn tiền riêng nữa…” Vừa nghĩ, Klein vừa đi tới cửa ra vào chợ đen.
Đúng lúc này hắn thấy Neil mặc áo choàng màu đen cổ điển chậm rãi đi vào.
“Mua xong hết rồi à?” Neil cười hơ hớ chào hỏi.
“Vâng.” Klein thản nhiên đáp.
Neil lập tức chậc một tiếng: “Cậu tới đây sớm thật.”
“Đó là vì tôi vẫn đói, còn ông thì đã ăn tối rồi.” Klein tán gẫu vài câu với Neil.
Một lúc sau, Swain, ông chủ quán bar Ác Long, người mặc trang phục của quân sĩ hải quân bước vào từ bên ngoài, tới gần hai người với vẻ mặt khá nghiêm trọng, rồi nhỏ giọng nói: “Tôi cần hai người giúp.”
“Có chuyện gì vậy?” Neil lập tức nghiêm túc, Klein cũng chăm chú lắng nghe.
Swain với mái tóc nâu rối bời cộng thêm mùi rượu nồng nặc trên người trầm giọng đáp:
“Có một thành viên tiểu đội “Kẻ Trừng Phạt” mất kiểm soát ở khu vực gần đây, chúng tôi bắt buộc phải giải quyết anh ta trước khi anh ta làm hại người bình thường!”