Tây Lương Mạt như thản nhiên lắc đầu nói: “Bệ hạ, người khác nghĩ thế nào làm sao có thể dùng mệnh lệnh ngăn cản, Trinh Mẫn cũng không so đo cái nhìn của người khác, nếu Trinh Mẫn đã chọn con đường này, nếu không gặp được người hợp tâm ý, Trinh Mẫn tuyệt đối sẽ không tái giá, một mình còn tự tại.”
Hoàng Đế hơi ngẩn ra.
Tây Lương Mạt ở Tu Hành Điện một lúc mới rời đi, dẹp đường hồi phủ.
Ánh mắt Hoàng Đế nhìn nàng có chút xa xôi, hắn đột nhiên hỏi Liên công công: “Mạt nha đầu thật sự rất giống nàng, đúng không?”
Liên công công nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt đi xa, lại nhìn Hoàng Đế, thản nhiên nói: “Bệ hạ nói phải, có điều bệ hạ thân thiết với Quận Chúa như vậy, chỉ sợ đối với Trinh Mẫn Quận Chúa mà nói không hẳn là chuyện tốt.”
Hoàng Đế ngập ngừng, nét mặt sa sầm xuống. Chuyện gì đã xảy ra, Tư Lễ Giám đã tra rõ ràng, đương nhiên cũng báo cho hắn rành mạch.
Nhưng Tây Lương Mạt tự mình cầu xin cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng tự mình đến thỉnh tội, Hoàng Đế thấy hai người đều nói là hiểu lầm, hơn nữa quan hệ có vẻ vô cùng tốt nên không tiện truy cứu nữa.
Dù sao đối với muội muội Thái Bình hắn quả là có thua thiệt, từ rất lâu hắn đã biết Thái Bình luôn kiêu ngạo ngang ngược ương ngạnh, nhưng vẫn mở một mắt nhắm một mắt.
Đây gọi là dân không khiếu nại quan không tra xét, Trinh Mẫn đã tha thứ cho Thái Bình thì hắn cũng chỉ quở trách Thái Bình một chút, cộng thêm lén thưởng Trinh Mẫn một năm bổng lộc coi như an ủi.
Có điều Tiểu Liên Tử nói quả thật không sai, trong cung này đúng là có người không vừa mắt đứa nhỏ của hắn và Lam Linh. Trước kia hắn không biết có đứa bé này, không biết hình dáng của nàng thì thôi, nay đứa bé này trổ mã giống mẫu thân nàng đến vậy, mỗi khi trông thấy Tây Lương Mạt tâm tình của hắn sẽ rất tốt.
Rất nhiều hồi ức tuổi trẻ nảy lên trong lòng.
Ước chừng con người già đi đều sẽ như thế, đặc biệt muốn ở cùng đứa nhỏ trẻ tuổi.
Cố tình trong cung có những người, lúc trước ép hắn rời khỏi Lam Linh, giờ ngay cả Trinh Mẫn cũng không cho phép tồn tại, thật sự là làm cho hắn… Phẫn nộ!
Đáy mắt Hoàng Đế hiện lên sự sắc lạnh tối tăm như giông tố trước cơn bão.
“Ngươi truyền chỉ xuống, nói mấy ngày nay Hoàng Hậu nương nương kiêu ngạo ngang ngược, chỉ lo tranh sủng với Hàn Quý Phi, không có dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ của chính cung nương nương, bảo nàng ở yên trong cung của mình suy nghĩ một tháng, việc lớn nhỏ trong cung tạm giao cho Hàn Quý Phi xử lý là được.”
Giọng nói lạnh như băng của Hoàng Đế vang lên.
Tiểu Liên Tử hơi khựng lại rồi cung kính xoay người hành lễ: “Cẩn tuân thánh chỉ của bệ hạ.”
Tin tức đến Phượng Ninh Cung của Hoàng Hậu, chén trà trên tay bà rơi xuống vỡ choang.
Đại cung nữ Lãnh Hương ở bên lập tức tiến lên đỡ thân mình lay động của Hoàng Hậu ngồi xuống, trấn an nói: “Hoàng Hậu nương nương, ngài đừng quá lo lắng, chỉ là tiểu nhân Hàn Quý Phi kia lại dùng thủ thuật tranh sủng gì, loại kế sách tiểu nhân cuối cùng sẽ có một ngày bị bệ hạ vạch trần!”
Hoàng Hậu ôm đầu, nháy mắt cảm thấy toàn thân rơi vào rét lạnh vô biên, bà cúi khuất tầm mắt cười khổ: “Không phải, ngươi không hiểu, ngươi không hiểu … .”
Việc này, nào có liên quan gì tới Hàn Quý Phi?
Nếu bà đoán không nhầm, người thật sự liên quan tới chuyện này là nha đầu Tây Lương Mạt đó mới đúng!
Ngay từ lúc Tây Lương Mạt bình an vô sự trở về, mà Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lại không chịu gặp người bà phái đi, ngay cả tung tích của Nam Cung cũng không tra được, bà đã có dự cảm cực kỳ bất an.
Nay quả đã ứng nghiệm sao?
Đã bao nhiêu năm trôi qua, vì sao nữ nhân kia vĩnh viễn như mây đen phủ trên đầu bà. Từ khi còn nhỏ nàng ta đã như ngôi sao tỏa hào quang bốn phía, còn bà vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới bóng hào quang của nàng ta. Nay, khi bà nghĩ tất cả đã qua, là lúc bình yên thì con gái của nữ nhân kia lại xuất hiện!
Chẳng những là bà, mà cả Thừa Kiền, con trai âu yếm của bà, đứa con trai bà dùng tiêu chuẩn thái tử tương lai để tỉ mỉ bồi dưỡng cũng bị Tây Lương Mạt hấp dẫn.
Đây là cái gì?
Nghiệt duyên sao?
Hay là sự trả thù của Lam Linh?
Bà bỗng nhiên dừng một chút, nhìn về phía Lãnh Hương, trầm giọng nói: “Đi, đi tuyên Lục Tướng gia tiến cung!”
Lãnh Hương sửng sốt, có chút khó xử nói: “Nương nương, ngài hẳn đã biết, nay bệ hạ cấm túc ngài, sao có thể…”
Gương mặt luôn dịu dàng hiền hòa của Hoàng Hậu sa sầm xuống, bà lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, là bản cung bị cấm túc, không phải các ngươi bị cấm túc, không phải Lục Tướng gia bị cấm túc. Bản cung bảo ngươi đi, ngươi phải đi. Thế nào, ngay cả ngươi cũng muốn phản kháng bản cung?”
Lãnh Hương hoảng hốt quỳ xuống: “Không dám, nương nương, nô tỳ làm sao dám làm trái ý ngài!”
“Vậy còn không đi mau!”
“Vâng!”
Lãnh hương lập tức lăn ra ngoài.
…
Tây Lương Mạt không cách nào ngờ tới người đến đón mình lại là… Tây Lương Tĩnh.
Nhưng rất nhanh nàng đã hiểu được lý do, đây nhất định là ý của lão phu nhân, chỉ có lão phu nhân mới có thể mưu tính sâu xa như thế.
“Đại muội muội… .” Tây Lương Tĩnh nhìn Tây Lương Mạt mặc một thân cung trang, dung mạo ngày càng xinh đẹp, đột nhiên ánh mắt có chút hoảng hốt.
“Ca ca, làm phiền ngươi đến một chuyến, vất vả.” Tây Lương Mạt trông thấy bộ dạng của hắn, cười nhẹ rồi xoay người lên kiệu.
“Khởi kiệu!” Tây Lương Tĩnh vừa mới phản ứng lại, giương giọng hô.
“Khoan đã!” Bỗng một giọng nữ sắc nhọn ngắt lời hắn.
Tây Lương Tĩnh nhìn về phía người tới, không khỏi nhíu mày: “Đức Vương phi, ngài còn có chuyện gì?”
Đức Vương phi được nha hoàn của mình đỡ, cùng quản gia chầm chậm đi ra, ánh mắt bà liếc qua cỗ kiệu, cuối cùng dừng trên mặt Tây Lương Mạt, bỗng nhiên lạnh lùng thốt: “Bản Vương phi hoài nghi trong số những thứ các ngươi mang đi có bảo bối gia truyền của bản vương phủ.”