Trường Canh thờ ơ không tiếp lời, toàn bộ tâm thần giống như đều nằm trên mẩu tàn đao trong tay, y cẩn thận chọn một vị trí bên trên, bắt đầu dùng đinh sắt dùi lỗ.
Trong lòng y như gương sáng, căn bản không tin Thẩm Dịch sẽ là thuộc hạ bình thường. Dù là vi phục xuất tuần, thuộc hạ bình thường dám tùy ý sai khiến An Định hầu rửa bát nấu cháo sao? Trừ phi là lão thọ tinh thắt cổ – chán sống rồi!
Không ai nói gì, bầu không khí nhất thời xấu hổ vô cùng.
Thẩm Dịch ngoài mặt mỉm cười, trong lòng chửi bậy, bởi vì sắc mặt Trường Canh hoàn toàn là cho Cố Quân xem, mà tên vương bát đản Cố Quân kia bịt mắt không dám nhìn, đẩy y sang đây gánh trách nhiệm. Y nghĩ bụng: “Bắt đầu từ ngày lên nhầm tặc thuyền của họ Cố, mình chưa từng gặp chuyện nào tốt đẹp.”
Thẩm Dịch xuất thân thế gia, tính ra thì còn có chút dây mơ rễ má với nhà mẹ Cố lão Hầu gia, lúc còn sống lão Hầu gia từng đón y đến Cố gia ở một thời gian, sự tích anh hùng từ nhỏ nghịch ngợm gây chuyện của Cố Quân, có một nửa quân công của Thẩm Dịch.
Sau đó Cố lão Hầu gia qua đời, hai người đi hai ngả, Cố Quân tập tước tiến cung, Thẩm Dịch quay về khảo công danh, nhưng sau khi đỗ đạt y không chịu vào Hàn Lâm viện, ngược lại trước ánh mắt như nhìn kẻ điên của mọi người, tự xin vào “Linh Xu”.
Linh Xu viện ở đây không giã thuốc chẩn bệnh, họ không chữa cơ thể người, mà chỉ chữa cho máy móc. Họ ngang hàng với cấm quân, trực thuộc đế vương, là quỷ đòi nợ lớn nhất của Hộ bộ, cũng là cha mẹ lo áo cơm cho hai bộ Công, Binh.
Trong “diên”, “giáp”, “kỵ”, “cừu”, “ưng”, “xa”, “pháo”, “giao” bảy đại quân chủng, tất cả bản vẽ thiết kế trang bị, cải tiến đổi mới, thậm chí bí mật bất truyền của Huyền Thiết doanh, toàn bộ đến từ Linh Xu viện. (Diên là diều hâu, giao là giao long)
Linh Xu viện thường tự trào tự khiêm mình là “ngự dụng Trường Tý sư”, trên đại sự trong triều họ hầu như không lên tiếng, nhìn như phẩm cấp không cao, phần lớn thời gian đều ru rú trong Linh Xu viện loay hoay mấy thứ bằng sắt.
Nhưng không ai dám đánh đồng họ với những người thợ kiếm sống nhờ dầu máy trong dân gian.
Năm đó sở dĩ Cố Quân có thể xây dựng lại Huyền Thiết doanh, tuyệt đối không chỉ vì chiến sự khẩn cấp hoặc một tờ chiếu thư nhẹ tênh của Hoàng đế, có một phần rất lớn là nhờ vị cố giao Thẩm Dịch này giúp y tạo quan hệ với Linh Xu viện, thời khắc mấu chốt, Linh Xu viện đứng sau lưng tướng quân thiếu niên, cho y sự ủng hộ có lợi nhất, bấy giờ mới giúp quân quyền hơn mười năm đã ẩn ẩn xuống dốc lại lần nữa đè lên sĩ tộc văn nhân lắm mồm.
Huyền Thiết doanh chết đi sống lại, Thẩm Dịch theo lời mời của Cố Quân, rời khỏi Linh Xu viện, trở thành người hộ giáp riêng cho Cố Quân – đương nhiên, những chuyện lộn xộn này, với kiến thức và lịch duyệt của Trường Canh hiện giờ, là không thể biết được.
Thẩm Dịch cũng không định giải thích, chỉ ngẩng đầu lên bảo Cát Bàn Tiểu: “Ta có mấy câu muốn nói với tứ điện hạ, ngươi…”
Cát Bàn Tiểu lập tức thông minh đáp: “Vâng vâng, hai người cứ nói, con ăn no là buồn ngủ, cũng nên về ngủ thôi.”
Nói xong, gã nhét hai cái bánh bao vào ngực, miệng ngậm khúc giò tổ tướng, nhảy xuống ghế chạy luôn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Thẩm Dịch mới chậm rãi nói: “Thời điểm chiến cục Tây Vực hơi ổn, Cố đại soái nhận được mật chỉ của Hoàng thượng, lệnh cho y đến vùng Bắc cương tìm tứ hoàng tử điện hạ năm đó mất tích cùng tỷ muội quý phi.”
Trường Canh dừng động tác trên tay khoảng một chớp mắt, y nâng mí mắt, nhìn Thẩm Dịch không nói lời nào.
Thẩm Dịch vẻ mặt chân thành không như làm bộ, rủ rỉ nói: “Trên đường đến Nhạn Hồi, bọn ta phát hiện ngoài cổng thành có dấu vết Bắc man hoạt động. Thế tử của Lang Vương vẫn bừng bừng dã tâm, sớm không muốn làm bề tôi, Đại soái lo lắng Bắc cương sinh dị biến, bấy giờ mới dừng lại tra xét, ngờ đâu vừa vặn gặp điện hạ giữa bầy sói. Đại soái mười bốn năm trước đi theo trưởng công chúa, có duyên gặp mặt quý phi một lần, vừa gặp điện hạ đã cảm thấy quen mắt, cho đến khi bọn ta đưa ngài về, thấy Tú Nương, mới xác định ngài chính là tứ điện hạ mà bọn ta muốn tìm.”
“Mười bốn năm trước Cố đại soái cũng chẳng qua là một đứa trẻ tóc trái đào, Tú Nương đã quên y từ lâu. Mới đầu, bọn ta vốn định tỏ rõ thân phận, đón hai người về kinh, không ngờ ngoài dự tính phát hiện Tú Nương âm thầm qua lại với người man. Để tránh đả thảo kinh xà, Cố soái vừa âm thầm điều một phần nhân thủ từ Tây Vực đến, vừa tương kế tựu kế gậy ông đập lưng ông – lần này người man mười tám bộ mất sạch tinh nhuệ, thế tử bị bắt, hàng loạt tài lực nhân lực bị chính họ tiêu hao, chí ít có thể cam đoan Bắc cương Đại Lương ta năm năm thái bình, mong điện hạ niệm tình mấy vạn bách tính biên quan, đừng so đo chuyện Đại soái lừa gạt.”
Trường Canh nghe vậy, suy tính giây lát, đoạn thông tình đạt lý gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Dịch tức thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Năm đó Bắc man Thiên Lang dâng hai đại bảo vật thảo nguyên cho ngô hoàng, một là tử lưu kim, một là Thiên Lang thần nữ. Thần nữ thân phận cao quý, bệ hạ cảm niệm người Thiên Lang thành tâm, liền phong làm quý phi, là hoàng quý phi duy nhất của triều ta, còn chuyện về sau, hôm trước thần đã nói với điện hạ rồi. Quý phi nếu ở dưới suối vàng có biết, nhìn thấy điện hạ lớn như vậy, nhất định cũng sẽ rất vui mừng.”
Trường Canh cười khẩy trong bụng, theo cách nói đó, vậy Tú Nương – Hồ Cách Nhĩ không phải dì ruột của y sao? Dì ruột đức hạnh kiểu này, mẹ ruột có thể tốt được đi đâu?
Trường Canh: “Ta cảm thấy dựa theo lẽ thường, câu chuyện này nên là ‘quý phi’ sau khi phát hiện hoài nghiệt chủng, liều mạng muốn chạy trốn, còn muốn dùng một bát thuốc phá thai giết chết đứa trẻ nhỉ?”
Thẩm Dịch: “…”
Cung đình bí sự không tiện nói tỉ mỉ, có điều thằng lỏi này đoán chuẩn thật.
Nhưng Thẩm Dịch dù sao cũng là hồ ly tinh từ nhỏ đã giao thiệp trong giới quyền quý, ngoài mặt lập tức giả bộ căng thẳng giật mình như thật: “Điện hạ nói gì thế? Nếu là do Tú cô nương, thì không cần nghĩ nhiều. Dù sao thì Tú cô nương cũng là người ngoại tộc, tâm hướng về bản tộc không có gì đáng trách, vả lại điện hạ cũng không phải con ruột của nàng ta. Huống chi, cho dù là như vậy, mấy năm nay nàng ta không ngại vất vả nuôi nấng điện hạ thành người, lại nghĩ mọi cách đem nửa mảnh ngọc bội uyên ương của điện hạ về kinh truyền tin, chắc hẳn là đã chuẩn bị sẵn sàng lấy thân tuẫn quốc, không muốn liên lụy điện hạ, quá nửa cũng là do niệm huyết mạch thân tình thôi. Dì còn như thế, thì mẹ ruột sao lại không thương ngài được?”
Dừng một chút, Thẩm Dịch lại nói: “Ngoại hình điện hạ như đúc cùng một khuôn với quý phi, tính tình lại đều giống Hoàng thượng, huyết mạch thân tình là không lừa được ai. Về phần Tú cô nương bẻ gãy ngón chân điện hạ, ta nghĩ chung quy là có ẩn tình khác, hoặc là điện hạ lúc ấy còn nhỏ, ký ức có lầm lẫn, cũng đều có khả năng.”
Thẩm tiên sinh nói chuyện rất có lý, tài ăn nói trác tuyệt, nếu không phải Trường Canh biết rõ trên người mình còn có một loại kịch độc chậm rãi khiến người ta điên cuồng, chắc cũng lung lay vì câu chuyện được vẽ ra.
Y rốt cuộc không cách nào hoàn toàn tin tưởng chân tướng từ miệng người khác, trong lòng chứa một đấu suy đoán, một thạch hoài nghi, không nhịn được bóp vụn mỗi một câu của người ta ra để xem xét, hơi nghĩ sâu một chút, là cảm thấy nghi ngờ chất chứa.
Trường Canh bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Sau một nén nhang, Thẩm Dịch với khuôn mặt cười đến đơ ra, bị Trường Canh khách khí tiễn đi.
Trường Canh tiễn Thẩm Dịch đến cửa: “Trước kia ta kiến thức nông cạn, cho rằng Cố hầu gia thân thể không khỏe, thường xuyên dông dài, vạn mong Hầu gia thứ lỗi.”
Thẩm Dịch hạ mắt, chỉ có thể nhìn thấy cái xoáy trên đỉnh đầu khi Trường Canh cự tuyệt nhìn thẳng mình, đành phải thở dài, tâm sự nặng nề mà rời khỏi tiểu viện bọn Trường Canh ở. Ra cửa rẽ vào đường mòn, nhác thấy Cố Quân nghe đâu “quân vụ bận rộn” ngay trong vườn hoa nhỏ ở ngoài viện.
Trong viện nhà Quách đại nhân trồng rất nhiều bạc hà, Cố Quân lẻ loi ngồi trong tiểu đình, vô công rồi nghề bứt lá bạc hà ngậm trong miệng, ngậm một hồi liền nhai nuốt luôn.
Không biết y ngồi một mình ở đây bao lâu rồi, một gốc bạc hà sắp sửa bị y nhổ trụi, hệt như một bụi cây bị sơn dương giày xéo vậy.
Thẩm Dịch ho nhẹ một tiếng, Cố Quân lại như không nghe thấy, cho đến khi y tới gần, Cố Quân mới nheo mắt một cách khó khăn, thấy rõ là y.
“Thuốc hết tác dụng rồi?” Thẩm Dịch thở dài.
Cố Quân vẻ mặt mù mờ, theo bản năng nghiêng mặt làm động tác cố gắng lắng nghe.
Thẩm Dịch đành phải tiến lại, ghé sát tai y: “Đi về trước, trở về nói với ngươi sau – đưa tay cho ta, ở đó có thềm đá.”
Cố Quân lắc đầu cự tuyệt, lấy từ trong lòng ra một mảnh “kính lưu ly”, đặt trên mũi, không nói một lời chậm rãi đi ra ngoài, hai nốt ruồi ở khóe mắt và vành tai dường như cũng tối đi.
Thẩm Dịch liếc lá bạc hà như bị con sơn dương họ Cố gặm trụi, đoạn đuổi theo.