Ừ, người chết sẽ không phản bác lại mình!
Nhưng mà, hic, đây là thế giới có người phi phàm, có khi người chết cũng biết nói chuyện thì sao… Nghĩ vậy, Klein bỗng dưng thấy chột dạ.
Hắn quẳng đi mấy suy nghĩ vớ vẩn, bỏ cục thịt vào cái tô, rồi cầm hộp gia vị ra, rắc vào trong tô nửa muỗng muối hạt, ngoài ra còn đặc biệt lấy ra một chút tiêu đen hạt trong một cái chai nhỏ quý giá, sau đó trộn đều tất cả với nhau để ướp.
Tiếp theo hắn đặt nồi hầm lên bếp. Trong khi chờ nó nóng lên, Klein lục lọi ra mấy củ cà rốt còn dư ngày hôm qua và một củ hành tây mới mua hôm nay cắt thành từng khối.
Chuẩn bị xong tất cả, hắn lại lấy ra một cái lon nhỏ từ chạn bát, mở ra, bên trong là một chút mỡ heo còn dư lại.
Klein xúc một muỗng bỏ vào nồi, đầu tiên là làm tan mỡ, sau đó cho cà rốt và hành tây xắt khối vào xào.
Mùi thơm bắt đầu lan toả, Klein trút toàn bộ thịt dê vào cẩn thận xào.
Trong quá trình này vốn nên cho thêm chút rượu, không có thì cũng phải có rượu vang thay thế. Nhưng mà nhà Moretti không có mấy thứ đồ xa xỉ đó, một tuần Benson cũng chỉ có thể uống một ly bia, Klein bất đắc dĩ phải liệu cơm gắp mắm, đổ thêm chút nước sôi, tùy tiện đun lên.
Hầm chừng hai mươi phút, hắn mở nắp ra bỏ đậu Hà Lan và khoai tây đã cắt khối vào, lại đổ thêm một cốc nước sôi và hai muỗng muối.
Đậy nắp lại, chỉnh lửa nhỏ, Klein hài lòng thở ra một hơi rồi đợi em gái về nhà.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua mùi thơm bên trong căn phòng càng ngày càng nồng đậm, có vị thịt hấp dẫn, có hương khoai tay đậm đà, có mùi hăng hăng của hành tây.
Mùi vị dần dần trộn lẫn, Klein nuốt nước miếng liên tục, cũng nhấn mở nắp đồng hồ bỏ túi, nhìn kim phút.
Hơn bốn mươi phút sau, tiếng bước chân không tính là nhanh nhưng có tiết tấu đến gần, chìa khóa cắm vào, nắm tay cửa chuyển động, cửa phòng được mở ra.
“Thơm quá…” Melissa còn chưa đi vào phòng đã dùng giọng nghi ngờ nói nhỏ.
Con bé cầm túi bước vào phòng, nhìn qua bếp lò.
“Anh làm?” Động tác gỡ nón của Melissa dừng lại giữa không trung, con bé nhìn Klein với ánh mắt đầy kinh hoàng.
Con bé hít hít mũi, hít thêm càng nhiều mùi thơm ánh mắt càng trở nên dịu dàng, giống như tìm được lòng tin.
“Anh làm à?” Con bé nghi ngờ hỏi lại.
“Em sợ anh lãng phí thịt dê sao?” Klein mỉm cười hỏi ngược lại, không đợi Melissa trả lời lại tự mình nói tiếp: “Yên tâm, anh đặc biệt đi hỏi Welch cách làm món ăn này. Em biết Welch mà, cậu ta có đầu bếp giỏi lắm.”
“Lần đầu anh làm?” Melissa không tự chủ nhíu chân mày lại, nhưng lại được mùi thơm vuốt cho giãn ra.
“Xem ra anh có thiên phú nhỉ.” Klein cười: “Sắp xong rồi, em cất sách vở và mũ đi, qua phòng tắm rửa tay rồi chờ thưởng thức. Anh đang rất tin tưởng đây.”
Nghe anh mình sắp xếp đâu vào đấy, lại nhìn nụ cười bình tĩnh và dịu dàng của Klein, trái tim Melissa loạn nhịp, ngơ ngác đứng ở cửa.
“Em thích hầm nhừ đúng không?” Klein mỉm cười thúc giục.
“A, dạ dạ!” Melissa phục hồi lại tinh thần, một tay xách túi một tay cầm mũ, bước nhanh vào trong phòng.
Mở nắp nồi hầm ra, hơi nước lập tức bốc lên trước mắt Klein, hai miếng bánh mì mạch đen đã sớm được bỏ vào trong nồi thịt dê hầm đậu Hà Lan để cho chúng hấp thu mùi thơm và hơi nóng cho nở ra.
Đến khi Melissa thu dọn đồ vật, rửa tay rửa mặt trở về, trên bàn đọc sách đã bày sẵn một đĩa thịt dê hầm đậu Hà Lan có khoai tây, cà rốt, hành tây tô điểm, còn hai miếng bánh mì đen đã ngấm chút nước thịt thì nằm ở một đĩa khác.
“Tới nếm thử đi.” Klein chỉ vào cái muỗng và nĩa đặt bên cạnh đĩa thịt.
Melissa vẫn còn mờ mịt không từ chối cầm nĩa lên xiên một khối khoai tây đưa tới bên miệng cắn nhẹ.
Khoai tây bột dẻo, nước thịt thơm nồng đồng thời ngập tràn khoang miệng, khiến cho nước miếng của con bé điên cuồng tiết ra, chỉ hai ba miếng cắn hết khối khoai tây rồi nuốt.
“Nếm thử chút thịt.” Klein dùng cằm chỉ cái đĩa.
Vừa rồi hắn đã thử mùi vị, cảm thấy mới chỉ đạt trình độ tiêu chuẩn, nhưng đối với cô bé chưa thấy bộ mặt thành phố lại thỉnh thoảng mới có thể ăn thịt mà nói, vậy là đủ rồi!
Trong mắt của Melissa có nhiều sự mong đợi hơn, con bé dè dặt xiên một miếng thịt dê.
Nó bị hầm khá nhừ nên vừa mới vào miệng thì đã có cảm giác sắp tan ra, mùi thịt thật sự bùng nổ, nước thịt đầy ắp miệng.
Đó là cảm nhận tốt đẹp trước giờ chưa từng có, khiến Melissa hoàn toàn không ngừng lại được. Đến khi con bé hồi hồn lại thì đã ăn mấy miếng thịt dê.
“Em, em, Klein, đây là chuẩn bị cho anh mà…” Gương mặt của Melissa đỏ lên, cô bé lắp ba lắp bắp nói.
“Anh ăn vụng từ nãy, đặc quyền của đầu bếp mà.” Klein mỉm cười an ủi em gái, đồng thời cũng cầm nĩa và muỗng lên, lúc thì ăn thịt, thỉnh thoảng lại nhét đậu Hà Lan đầy mồm, lúc lại buông chén đĩa bẻ một miếng bánh mì đen chấm nước ăn.
Melissa bị hành động không chút lạ thường nào của Klein ảnh hưởng nên dần thả lỏng, lại chìm đắm vào trong mỹ thực.
“Ăn ngon thật, không biết thì không nghĩ là lần đầu tiên anh làm.” Melissa liếc nhìn cái đĩa ngay cả nước cũng không còn dư, khen ngợi từ tận đáy lòng.
“So với đầu bếp của Welch còn kém rất xa, chờ anh có tiền sẽ mang em và Benson tới nhà hàng bên ngoài, ăn ngon hơn nhiều!” Klein bắt đầu nói vài mơ ước của mình.
“Anh sắp phỏng vấn… Ợ…” Melissa còn chưa nói xong thì đột nhiên không khống chế được mà ợ một hơi. Con bé vội vàng đưa tay lên che miệng, mặt đầy lúng túng. Đều do thịt dê hầm đậu Hà Lan vừa rồi ăn quá ngon!
Klein cười thầm, quyết định không cười nhạo em gái, hắn chỉ cái đĩa nói: “Đây là nhiệm vụ của em đó!”
“Vâng!” Melissa vội vàng đứng dậy cầm chậu xông ra ngoài cửa.
Chờ con bé rửa dọn xong xuôi về thì mở chạn bát ra, theo thói quen kiểm tra các hộp gia vị một lượt.
“Vừa nãy anh dùng?” Melissa kinh ngạc bật thốt lên quay đầu nhìn về phía Klein, trong tay cầm bình tiêu đen và lon mỡ heo.
“Một chút xíu, đây là cái giá của mỹ vị mà.” Klein nhún vai cười nói.
Ánh mắt Melissa lóe lên, biểu tình biến đổi mấy lần, cuối cùng mím môi nói:
“Sau này vẫn là em nấu ăn đi.”
“Ừ… Anh phải nắm chắc thời gian chuẩn bị phỏng vấn, phải suy nghĩ chuyện công việc.”