Lăng Trọng, Sử tiểu muội, tuy không biết hai người này vì cái gì mà thôngđồng với nhau, nhưng tuyệt đối cả hai đều không phải là người tốt! Vậymà ban ngày còn thấy đồng tình với Sử tiểu muội!
Vội vàng rời xa doanh trướng, Tử Thanh trở lại phụ cận chỗ Nhã Hề, thong thả bước đi.
“Yến Tử Thanh…” Nhẹ nhàng nhấc bức màn trướng, Nhã Hề nhìn Tử Thanh đi quađi lại, không khỏi có chút buồn cười. Chẳng lẽ gặp gỡ hắn, là duyên phận chân chính mà lão thiên trao cho nàng sao?
“Tử Thanh!”
“Tách” một tiếng, trường cung nhoáng lên một cái trước mặt Tử Thanh. Triều Cẩm cười khanh khách nhìn nàng: “Đến đây, ta dạy ngươi bắn tên!”
“Không được, đã tối thế này rồi, ngày mai còn phải đi, công tử nên hảo hảo nghỉ ngơi mới phải.” Tử Thanh lắc đầu.
“Cho dù là nghỉ ngơi thì cũng không thể thiếu thiếp thân thị vệ được! Nhìnngươi cả đêm đi tới đi lui ở chỗ này, người không biết còn tưởng ngươilà thiếp thân thị vệ của hai linh nhân kia đó!” Triều Cẩm kéo Tử Thanhđi.
“Nhưng mà….” Tử Thanh bất an nhìn doanh trướng Nhã Hề, khẽ than, không thể không cùng Triều Cẩm trở về đại trướng.
Đáy lòng Nhã Hề ẩn ẩn nổi lên một tia bất an.
Mới vào đại trướng, Triều Cẩm đã cầm đại cung trong tay kéo căng: “Nhìn cho kỹ đây, cứ như vậy, dùng sức mà kéo, cung liền được căng lên, sau đó…”
“Công tử…” Nhìn Triều Cẩm còn thật sự ra vẻ nghiêm túc, mày Tử Thanh dãn ra, nở nụ cười: “Vậy tên đâu?”
“Đúng thế, vậy mà ta lại quên lấy tên đến!” Nói xong, Triều Cẩm định xoay người xuất trướng, lại bị Tử Thanh giữ chặt.
Mặt nhất thời đỏ lên, Triều Cẩm không dám nhìn Tử Thanh.
“Công tử, ta có một chuyện muốn hỏi người.” Thanh âm Tử Thanh thực nặng nề:“Lăng Trọng tướng quân có quan hệ sâu xa gì với Sử gia?”
Triều Cẩm biến sắc, nhìn Tử Thanh, chẳng lẽ hắn nhìn ra cái gì?
“Chính là gia tướng số một của Sử gia chúng ta…”
“Vậy là tốt rồi…” Thoáng an tâm, Tử Thanh buông tay, mà tâm Triều Cẩm lại rối loạn.
“Ta ra ngoài lấy tên…” Triều Cẩm cũng không quay đầu, chạy vội ra khỏi đại trướng, vội vàng cầm một mũi tên trở về đại trướng.
“Ta về rồi…” Gương mặt đang tươi cười chợt cứng ngắc, bên trong đại trướng, Lăng Trọng cùng Tử Thanh mặt đối mặt nhìn nhau chằm chằm, tựa hồ tùythời đều có thể bắn ra tia lửa.
“Công tử gia, muộn như vậy rồi mà ngươi lại lưu thị vệ ở trong trướng, mộtmình đi ra ngoài, không sợ có nguy hiểm sao?” Lăng Trọng lạnh lùng hỏi.
“Ta chỉ đi lấy một mũi tên thôi, có gì nguy hiểm được chứ?”
“Đang yên lành, lấy tên làm gì?”
Tử Thanh ôm quyền: “Là ta học nghệ không tinh, đối với xạ tiễn thuật thựcsự không thông, đành phải hướng công tử gia lãnh giáo.” Nhìn thoáng quaTriều Cẩm: “Sắc trời cũng đã tối, Tử Thanh cáo lui trước, ngày khác tasẽ trực tiếp thỉnh giáo Lăng tướng quân.” Dứt lời, Tử Thanh liền vộivàng đi ra khỏi đại trướng, mới đi vài bước, nhất thời có chút giậtmình, quay trở lại.
Muộn như vậy rồi, lưu lại một nữ tử như Triều Cẩm cùng một tên tướng quâncường tráng ở trong đại trướng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, kia mới làvạn phần không ổn!
Mới trở lại trước cửa, Tử Thanh lại bị chấn động.
“Lăng Trọng, ngươi làm gì vậy?!” Triều Cẩm tức giận hỏi.
“Ta lại muốn hỏi nàng đang làm gì đúng hơn?” Lăng Trọng bức nàng nhìn thẳng vào mình: “Nàng là nữ nhân của ta! Sao có thể quá nửa đêm rồi còn cùngmột tên nam nhân khác ở trong trướng học bắn tên gì gì đó?!”
Thế nhưng hắn lại biết thân thế của nàng! Hôm nay khẳng định Triều Cẩm còn che dấu điều gì đó!
Tử Thanh không khỏi lắc đầu, người nhà Sử Tư Minh thật sự là có nhiều bí mật.
“Đại kế của chúng ta còn chưa thực hiện được, đây không phải thời điểm bànluận việc hôn nhân! Lăng Trọng, thỉnh ngươi tôn trọng ta!”
“Lần trước ta đã nói rồi, khi ta trở về, nhất định phải để lại trong bụng nàng một tiểu Lăng Trọng!”
Sắc mặt Tử Thanh không khỏi đỏ bừng, trong lòng nổi lên một phiến hỏa khí,Lăng Trọng này không chỉ muốn muội muội, lại còn muốn ăn cả tỷ tỷ! Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?!
“Ngươi dám lại đây?!” Triều Cẩm thất kinh.
“Ngươi có bản lĩnh thì cứ hô to lên đi, để cho cả thiên hạ đều biết ngươi lànữ tử! Như vậy thì kế hoạch chúng ta chuẩn bị cũng sẽ trở thành rácrưởi!” Lăng Trọng uy hiếp, không thể ngờ là một nhát dao trí mạng, trựctiếp làm cho Triều Cẩm im bặt, không thốt nổi một lời.
“Khóc? Ha ha, ta không sợ, ta sẽ lại càng làm cho vị hôn thê của ta tiêu daokhoái hoạt!” Tiếng cười tà ác vang lên, đối với Triều Cẩm lúc này mànói, nhất định là vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này không ra tay, còn đợi đến khi nào?