Cối đồng giã thuốc, cối nghiền thuốc, dao cắt thuốc, chảo sao thuốc mọi thứ đầy đủ, mấy thứ này ở hiện đại rất nhiều trung y đều đã quên đi, nhưng mà ở Mộ gia bọn họ nhiều thế hệ đều sử dụng cái này, bởi vì bọn họ thời thời khắc khắc đều không thể quên lời lão tổ tông dạy dỗ.
Từ khi bắt đầu có trí nhớ, trong đầu Mộ Chỉ Ly đều tràn ngập tất cả những thứ này, cầm lấy cối xay thuốc kia, xúc cảm quen thuộc, đem hồng thạch tín để vào trong đó nghiền nát, một chút đều không nóng vội, trên mặt tươi cười lại dần dần ấm áp hẳn lên.
Nhìn Mộ Chỉ Ly như vậy, Thiên nhi cũng không nói gì, nàng có thể hiểu được Mộ Chỉ Ly chấp nhất, dù sao hai người bọn họ hiện tại cũng không gấp, để cho tên quản gia kia tìm nửa ngày không ra rồi tức chết mới tốt.
Tựa hồ trong bầu không khí tốt đẹp này, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Mặt trời dần dần hạ xuống đỉnh núi, Thiên nhi nhìn mấy loại độc dược giống nhau được chế tốt nhịn không được mở miệng hỏi: “Chỉ Ly, ngươi điều chế là loại độc dược gì?” Qủa thật trước kia nàng ở phương diện này thật đúng là không hiểu rõ lắm.
Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly gợi lên một chút độ cong nghiền ngẫm: “Nơi này chủng loại đã có thể hơn, đây là hạc đỉnh hồng, vô sắc vô vị, sau khi ăn vào ngay cả Đại La thần tiên cũng cứu không được.” Mộ Chỉ Ly cầm lấy một bình gốm sứ nhỏ tinh xảo nói.
Nhưng mà hạc đỉnh hồng chỉ cần tốc độ cứu trị nhanh chóng, vẫn là có khả năng chữa khỏi, nhưng là trải qua một quái tài như nàng nhiều phen nghiên cứu, đã đem quá trình lan tràn của độc tố nhanh hơn rất nhiều, thật có thể nói là vừa nhanh lại mạnh.
” Phấn ngứa, một khi trúng chiêu trên người ngứa vô cùng, một bao này chỉ dùng để đến chỉnh người, còn có một bao này vô địch phấn ngứa, sau khi trúng chiêu ngứa ngáy khó nhịn, không ngừng gãi, có thể đem làn da con người gãi đến rách, như trước đau ngứa khó nhịn.”
“Vạn Hoa độc, phá hủy tổ chức thần kinh của con người, đây là mãn tính, trong vòng bảy ngày không có giải dược, sẽ làm cho người ta đi tới bước đánh mất khả năng khống chế thân thể, loại cảm giác này có thể làm cho người ta phát điên.”
“Đóng băng độc, một khi trúng độc cả người giống như bị đông lạnh đóng băng, cả người không thể động đậy.” Độc tố này vẫn là nàng từ trên chứng đóng băng kia hiểu được mà chế tạo ra .
“Lôi đình độc, thuốc như tên, hiệu quả cực nhanh, liền giống như chết bất đắc kỳ tử.”
Thiên nhi nghe xong khóe miệng co giật, ai nói nàng thiên tính thiện lương không dám giết người? Trừ bỏ phấn ngứa kia ở ngoài, các loại độc dược khác đều là đưa con người vào chỗ chết. Không biết thần thú gặp loại độc này sẽ như thế nào? Trong đầu hiện lên ý tưởng này lại lập tức bị Thiên nhi xóa đi.
Đây là một kết quả không biết được, bởi vì chút độc này chưa từng có xuất hiện ở Thiên Huyền Đại Lục, ai cũng không biết giải độc đan kia có hữu hiệu hay không. Nàng biết cho dù Mộ Chỉ Ly hiện tại không phải là một dược sư, nhưng là ở phương diện dược học nàng tuyệt đối sẽ không kém so với một dược sư.
“Ta nói, ngươi chế nhiều độc dược như vậy, không chế giải dược sao?”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng là hỏi lại: “Nếu như ta muốn độc người khác, vì sao còn phải giải độc cho hắn chứ?”
Thiên nhi một hơi bị nghẹn, bình thường người ta chế độc đều chế giải dược, đã muốn trở thành một loại thói quen nhân tri, nhưng mà Mộ Chỉ Ly vừa nói như vậy cũng phi thường có đạo lý, nếu đã hạ độc với đối phương, làm sao mà còn chế giải dược chứ?
Kịp phản ứng lại xong Thiên nhi cũng cười nói: “Ha ha, lời này của ngươi hợp khẩu vị của ta.”
Mộ Chỉ Ly đi ra phòng ở trong hậu viện nhìn thấy ông chủ cửa hàng thuốc, ông chủ thấy nàng đi ra cũng là cười đi tới hỏi: “Cô nương, sử dụng xong rồi phải không?”
Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Ông chủ, cám ơn ông, nhưng mà ta nghĩ ông vẫn là đem những dụng cụ kia bán cho ta đi, nói cách khác đối với các ngươi sẽ có ảnh hưởng nặng.”
“Cô nương vì sao?” Ông chủ có chút nghi hoặc, không rõ đối với bọn họ sẽ có ảnh hưởng gì.
“Ta vừa rồi là chế độc, trong dụng cụ của ông hiện giờ đều là độc, nếu như lấy nó đến chế thuốc, độc tính lan tràn trong đó, kết quả có thể biết.” Đối với ông chủ này, nàng cũng rất có hảo cảm, tất nhiên muốn giải thích một phen, đến lúc đó hại người ta cũng không tốt.
Mộ Chỉ Ly nàng tuy nói không phải là người tốt gì, nhưng cũng không phải người hỉ nộ vô thường.
Nghe vậy, ông chủ gật đầu, trong mắt đã có chút nhè nhẹ cảm kích: “Đa tạ cô nương nhắc nhở, một khi đã như vậy, thì y lời cô nương làm thôi.” Nếu như nàng không nói cho ông biết, đến lúc đó lấy thuốc có độc tính bán cho khách, chiêu bài cửa hàng bán thuốc của bọn họ cũng không còn nữa.