“Ngài có quen với vong phu nhà ta?” Đoàn thị cảm kích nói.
“Ta không biết.” Hồng Tuấn thành thật trả lời.
Hai người biểu tình cực kỳ quái dị, Lý Cảnh Lung không hiểu hắn hành động kỳ quái như vậy là muốn làm gì, đành đỡ lời giải vây: “Ta và vị huynh đệ này, bình sinh yêu thích thơ văn, hơn nữa ngưỡng mộ phong thái năm đó của Trần Tử Ngang.”
“A ——” Đoàn thị hiểu được, gật gật đầu, thấy thiếu niên này vì Trần Tử Ngang mà đến, đọc thơ thành tri kỷ, liền coi tổ tiên Trần gia như bạn cũ.
Hồng Tuấn thở dài, mày nhíu chặt, trong phòng đi tới đi lui. Hai người không biết tại sao hắn lại phiền não như vậy, khi đến sau lưng Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung uống một ngụm nước, nhân tiện nói: “Này đi thôi!”
Hồng Tuấn đứng sau lưng Lý Cảnh Lung thấy ba người đứng thành một hàng, nhanh trí nghĩ, nếu có thể đẩy Tâm đăng trong người Lý Cảnh Lung ra…
“Chư thần bách hài chân linh hiện!”
Vừa nói xong, Hồng Tuấn tế khởi Ngũ Sắc Thần Quang, nhẹ nhàng ấn một tay lên lưng Lý Cảnh Lung.
Khoảnh khắc Ngũ Sắc Thần Quang xâm nhập vào kinh mạch toàn thân Lý Cảnh Lung, “ông” một tiếng toàn thân Lý Cảnh Lung đang ngồi ngay ngắn trên ghế phát ra hào quang, ánh sáng rực rỡ đến mức không thể nhìn thẳng.
Đoàn thị hoảng sợ, ôm đứa bé hô lớn: “Lý Lý Lý… Lý trưởng sử, người ngươi đang phát sáng! Có ai không!! Lý trưởng sử phát sáng rồi!!!”
Cả Lý Cảnh Lung cùng Đoàn thị chưa lấy lại tinh thần, Ngũ Sắc Thần Quang của Hồng Tuấn đã dạo một vòng trong cơ thể Lý Cảnh Lung.
Tâm mạch hoàn toàn trống rỗng, không cảm thấy Tâm Đăng ở đâu cả.
Trong chốc lát, Lý Cảnh Lung cảm thấy trong ngực một trận khí huyết cuồn cuộn, ba hồn bảy vía dường như sắp bị chấn xuất ra bên ngoài, ngụm nước trong miệng không khống chế đc mà phun ra, trúng người Đoàn thị và đứa bé kia. Đứa nhỏ nhất thời gào khóc.
Một lúc lâu sau, phủ Khu ma ti.
“Ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy!” Đứng giữa sân, Lý Cảnh Lung hướng Hồng Tuấn mà gào lên, “Phạt ngươi nửa tháng bổng lộc!”
Hồng Tuấn không quan tâm, trừ hẳn một tháng cũng được, chỉ cần Lý Cảnh Lung bớt giận.
“Ta chọc giận ngươi điểm nào?” Lý Cảnh Lung tức giận đến phát run, nói, “Nhất định phải lôi ta ra làm trò cười?”
Hồng Tuấn vội giải thích: “Sự tình không thể tưởng tượng được, nói ra chỉ sợ ngươi không tin!”
Lý Cảnh Lung xoay người muốn đi, Hồng Tuấn liền kéo tay áo hắn. Lý Cảnh Lung vẫn còn giận, nói: “Phạt ngươi đứng ở đây quay mặt vào tường! Đến bữa tối!”
“Ngươi lại gây họa gì rồi.” Cá chép yêu vui sướng khi thấy người gặp họa, từ trong ao bò ra, nói, “Bị người ta trừng phạt ha.”
Hồng Tuấn hướng Cá chép yêu làm mặt xấu, biểu đạt bất mãn trong lòng.
Nhưng mà Lý Cảnh Lung vừa mới rời đi không bao lâu, đã quay lại.
“Không tưởng tượng được là như thế nào?” Lý Cảnh Lung đứng trước mặt Hồng Tuấn, trầm giọng nói, “Ngươi giải thích rõ ràng, chỉ cần không có ý định đùa cợt, bản quan không phạt ngươi.”
Hồng Tuấn thấy tình cảnh này không giải thích không được. Đành đem chuyện bản thân mang theo Tâm Đăng, đêm đó giao thủ cùng Lý Cảnh Lung nói ra. Lúc nãy định nhân cơ hội trục xuất Tâm Đăng từ người Lý Cảnh Lung để truyền vào người đứa bé kia, coi như hoàn thành một việc.
Hồi lâu, Lý Cảnh Lung vẫn không nói gì, Hồng Tuấn đành thở dài: “Nếu Thanh Hùng ở đây thì tốt rồi, aiiii!”
“Như vậy, lúc đó đánh bậy đánh bạ một hồi khiến Tâm Đăng nhập vào cơ thể ta?”
“Ta không dám chắc.” Hồng Tuấn thấy sắc mặt Lý Cảnh Lung hòa hoãn đôi chút, nói thêm “Nếu không phải ở trên người ngươi, sẽ rất phiền. Chuyện này không hoàn thành thì ta sẽ không được về nhà. Trưởng sử, ta với ngươi không thù oán, chuyện này lại cực kì quan trong, ta tuyệt đối không mang ngươi ra làm trò cười.”
Cá chép yêu ở bên cạnh nói: “Ai cũng thấy, dù không thù không oán người bị ngươi liên lụy thực nhiều.”
“Đừng làm loạn!” Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung đồng thời quay đầu hướng Cá chép yêu nói.
“Quay về ao đi.” Hồng Tuấn nói thêm.
Cá chép yêu lúc lắc cái đuôi chạy đi.
Lý Cảnh Lung nói: “Vậy giờ xác nhận xem, ta giúp ngươi.”
Hồng Tuấn thăm dò, “Cái đó… Ngươi đồng ý hả?”
Lý Cảnh Lung dẫn Hồng Tuấn đến giữa hành lang dài nối đến đông sương, hai người ngồi xuống. Lý Cảnh Lung cởi áo, ở trần nửa thân trên, ánh nắng chiếu xuống, màu da tiểu mạch với cơ bắp chắc gọn hữu lực của người tập võ.
“Ngươi thả lỏng chút.” Hồng Tuấn nói, “Sẽ không bị thương đâu.”
Hồng Tuấn hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ tốt xấu giúp ta tìm được Tâm đăng đi. Rồi vận lực, một tay đặt trước ngực Lý Cảnh Lung, đưa Ngũ Sắc Thần Quang rót vào kinh mạch hắn.
Lý Cảnh Lung cảm thấy chấn động, khí huyết trong người sôi sục, sắc mặt phiếm hồng, ngũ quan nhăn tít lại. Cỗ tiên lực kia của Hồng Tuấn bắt đầu đi vào, lần thứ hai khiến toàn thân hắn phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Ngay sau đó, Ngũ Sắc Thần Quang tưởng như được thu hồi, lại rót vào tâm mạch hắn một lần nữa.
Hồng Tuấn tập trung tinh thần, ngay lúc này từ sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng một người.
“Oa! Lý trưởng sử! Ngươi đang làm gì vậy?”
Một quan viên bên Đại Lý tự cùng một văn sĩ, hai người mắt mở trừng trừng nhìn Lý Cảnh Lung ở trần, ngồi trước mặt một thiếu niên, thiếu niên đưa tay đặt lên ngực Lý Cảnh Lung không rời.
Hồng Tuấn tức khắc thu tay lại, nhưng tại lúc cuối cùng kia, hắn có cảm giác! Bên trong tâm mạch của Lý Cảnh Lung có một cỗ năng lượng cực kỳ mỏng manh, tựa như một hạt mầm đang ngủ say vậy!
Lý Cảnh Lung mặt mũi đỏ bừng, đẩy Hồng Tuấn ra sau lưng bảo hộ, hai ba động tác mặc lại quần áo. Biểu tình phẫn nộ cùng xấu hổ không dám thể hiện ra, đành ôm quyền cúi chào, không kiêu không nịnh mà nói: “Hoàng Thiếu khanh, mời vào trong uống trà.”
Hồng Tuấn vô cùng cao hứng. Tìm được rồi! Tìm được rồi! Thật tốt quá, cuối cùng có thể giải quyết! Đang ở trong viện, Lý Cảnh Lung lại cả giận nói: “Khổng Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn vội học theo Lý Cảnh Lung ôm quyền, hai người vừa đến là Đại Lý tự Thiếu khanh Hoàng Dung cùng văn sĩ kia ngây ngốc giống nhau đánh giá Hồng Tuấn.
“Miễn.” Hoàng Dung nói, “Đây là án Đại Lý tự đưa cho ngươi. Dương tướng nói qua, những việc không cần Đại Lý tự ra mặt thì đem đến đưa cho ngươi. Về sau vị Liên Hạo này sẽ là người liên lạc từ chỗ ta, đưa tin cho Khu ma ti. Hiện giờ Khu ma ti vừa lập lại, Bệ hạ cùng Dương tướng đều đang coi trọng ngươi, chi bằng cố gắng làm việc, vì quốc gia phá án.”
Lý Cảnh Lung liền gật đầu, tiễn Hoàng Dung cùng Liên Hạo đi. Hai người đi khuất xa rồi, từ ngoài tường truyền đến tiếng ha ha cười nhạo.
“Này giữa ban ngày ban mặt, Lý Cảnh Lung trong phủ đang vắt sữa sao hahahaha…”
Lý Cảnh Lung: “…”
*Binh phân lưỡng lộ: Chia binh hai đường.
Oidoioi, mỹ sắc mỹ sắc!!! Tại hạ cũng muốn được sờ ngực tiểu Lý!!!