“Đây là nước cất “Amanda” mà Daly đã từng sử dụng. Đây là bột của vỏ và lá cây Vân Rồng. Tinh dầu chiết xuất từ hoa Thâm Miên. Cánh hoa cúc La Mã khô. Đây là “bột Thánh Dạ” mà mình vừa dùng vật liệu điều chế ra…”
Klein ghi nhớ lại những đồ vật ở trong các túi bên trong áo, tránh cho lúc nguy cấp lại luống cuống không tìm ra được vật liệu mình cần.
Dựa vào sự đặc thù của lĩnh vực thần bí, hắn nhanh chóng ghi nhớ rõ, sau đó hắn cất bước đi tới đường ra. Bỗng hắn thấy một bóng người có vẻ khá quen thuộc. Đó là một cô gái trẻ tuổi mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt. Mái tóc đen của cô bóng mượt, khuôn mặt cô tròn và đôi mắt dài và nhỏ, trông cô khá ngọt ngào với khí chất tao nhã. Là cô gái lúc trước cứ run rẩy bất thường kia à? Thoạt trông cô ta không bị sao cả… Không ngờ cô ta cũng là kẻ yêu thích thần bí học… Klein bước chậm dần, suy nghĩ vài giây rồi mới nhớ cô gái đó là ai.
Hắn phải thừa nhận rằng ngoài “Chính Nghĩa” mà hiện tại hắn chưa nhìn rõ mặt, cô gái trẻ tuổi này là người xinh đẹp nhất trong những cô gái hắn gặp khi xuyên việt tới nơi này.
Cô gái ngọt ngào tao nhã ấy đứng trước một quầy sách báo thần bí học, ngồi xổm trông khá bất lịch sự, giơ ngón tay vuốt ve một cuốn sách cổ.
“Bên trong có ghi lại pháp thuật đen của phù thủy, tuy tôi không dám thử nhưng có người từng làm rồi, đúng là có tác dụng thật.” Chủ quầy hàng lập tức chào hàng.
Cô gái tao nhã ngọt ngào trầm ngâm vài giây rồi nói: “Theo anh thì phù thủy là gì?”
“Phù thủy hả? Những con mụ ác độc chuyên gieo rắc tai họa, bệnh tật và đau khổ.” Chủ quầy suy nghĩ rồi đáp.
Klein không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ, bởi hắn đã bước nhanh ra ngoài, vì hắn vội tới thư viện Deville, làm xong tất cả còn về nấu bữa tối với món canh đuôi trâu cà chua cho Benson và Melissa.
…
Trường đua ngựa Vương Miện ở Backlund.
Audrey Hall đang đứng trong khu ghế vip nhìn lũ ngựa phi nước đại trong sân đua. Cô mặc một chiếc váy dài có tay áo đùi dê, mép lá sen và ren trắng trước ngực, đội một chiếc mũ sa có gắn ruy băng màu lam và hoa làm từ tơ lụa, đeo găng tay voan mỏng sáng màu, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng và xa cách như không thể hòa nhập vào bầu không khí náo nhiệt ở nơi đây.
Ngay khi những chú ngựa đang lao tới đích, Tử tước Grilint, bạn của cô đi tới, hạ nhỏ giọng nói: “Audrey, lần này gặp nhau trông cô vẫn luôn xinh đẹp một cách khác lạ.”
“Có chuyện gì không?” Có lẽ lúc trước Audrey sẽ chìm đắm trong lời ca ngợi của đối phương, nhưng lúc này cô có thể nhìn ra từ trong từ ngữ và vẻ mặt Grilint rằng người bạn của mình có mục đích khác.
Grilint là một thanh niên trông có vẻ gầy yếu, vì cha mất sớm nên vừa tròn hai mươi tuổi anh ta đã thừa kế tước vị. Anh ta liếc xung quanh một cái rồi khẽ cười nói: “Audrey, tôi biết một người phi phàm chân chính, là người phi phàm không thuộc về hoàng gia.”
Lần nào anh cũng nói vậy, và lần nào cũng khiến người ta phải thất vọng… Audrey nhìn thẳng, cười tao nhã và đáp: “Thật chăng?”
“Tôi xin cam đoan bằng danh dự của cha tôi là tôi đã thấy sức mạnh siêu phàm của người đó rồi.” Grilint nhỏ giọng đáp.
Audrey không còn cảm thấy kích động về chuyện này như trước, bởi bản thân cô đã là một người phi phàm rồi. Nhưng lo Grilint sẽ nghi ngờ nên cô vẫn mở to mắt, cố khiến bản thân nặn ra một nụ cười vui mừng, run run nói: “Khi nào tôi có thể gặp được người đó?”
Hừm, gặp một người phi phàm khác cũng tốt, không thể chuyện nhỏ nhặt gì cũng phải nhờ hội Tarot giải quyết cho… Hơn nữa mình cũng phải có tài nguyên của bản thân để có thể mang ra trao đổi với ngài Kẻ Khờ và Người Treo Ngược… Không phải bất cứ chuyện gì cũng có thể dùng tiền để giải uyết… Phù, sao khi gửi 1.000 bảng kia xong, mình phải tiết kiệm hơn mới được…
Grilint rất hài lòng với phản ứng của Audrey, anh ta nhìn ra sân đua: “Chiều mai nhà tôi sẽ có một salon văn học và âm nhạc.”
…
Trong thư viện Deville, Klein lấy giấy chứng nhận và huy hiệu ra khỏi túi áo rồi đặt trước mặt mấy nhân viên quản lý.
“Tôi là đốc sát tập sự của Bộ phận Hành động Đặc biệt sở Cảnh sát quận Akhova, tôi có chuyện cần các anh phối hợp điều tra.” Hắn nhớ lại những bộ phim cảnh sát được xem trong quá khứ, trầm giọng nói.
Mấy tên nhân viên quản lý xem xét giấy chứng nhận và huy hiệu rồi nhìn nhau, sau đó gật đầu nói: “Có gì anh cứ hỏi đi sĩ quan cảnh sát.”
Klein đọc tên những tập san như “Tân Khảo Cổ”, rồi nói: “Tôi muốn phần ghi chép về việc mượn đọc những cuốn tập san này trong hai tháng gần đây.”
Hắn phát hiện một nhân viên thư viện đã tiếp đón mình lần trước, nhưng hiển nhiên anh ta không nhận ra hắn.
“Vâng, xin anh đợi một lát.” Mấy vị nhân viên bắt đầu bận rộn tìm kiếm bản ghi chép về việc mượn đọc gần đây nhất.
Klein nghiêm túc lật xem, tìm kiếm những người cũng mượn đọc mấy tập san giống mình. Những cái tên như vậy không nhiều lắm, chỉ có duy nhất một người. Ông ta tới mượn vài làn, một phần trong số đó là những tập san mà Klein biết. Ghi chép mượn đọc lần đầu tiên là vào cuối tháng năm, mà lần gần đây nhất là thứ Bảy tuần trước, một ngày trước khi Hanas Fansent tử vong.
Klein dùng ngón tay vuốt ve thông tin về người mượn sách, ghi nhớ thật kỹ trong đầu: “Sirius Aripis, thương nhân vải vóc, số nhà 19 phố Holls…”