“Ngươi sao phải chạy trốn?”
Sau khi hòa hoãn lại, Bách Lý Đồ Tô liền hỏi.
Vừa vặn làm Phương Lan Sinh sửng sột, vội ngoảnh mặt tránh, không biết nên giải thích thế nào.
Chính là nhìn thấy hắn, hai chân không nghe lệnh chủ mà lập tức chạy rồi.
Cổ tay bị hắn nắm, đã có chút nóng.
“Ta…ta… ngươi đuổi, nên ta đương nhiên phải chạy!”
“Nếu ta không đuổi, ngươi đã chạy mất rồi.”
“Có ý gì! Bản thiếu gia không…”
“Ngươi có!” Bách Lý Đồ Tô lập tức khẳng định cướp lời, “Như nhánh hoa đào ngươi bỏ lại cho ta, ngươi lại tiếp tục tránh mặt ta.”
“Ta…” Phương Lan Sinh nói không nên lời, chột dạ cúi đầu, “Ngươi buông ra đã, ta không chạy nữa là được chứ gì…”
Y thực sự không ngờ tới lại gặp Bách Lý Đồ Tô ở đây.
Việc này tới quá mức đột ngột, không cho Phương Lan Sinh có thời gian chuẩn bị. Dù hiện tại có thể bình thản đối diện với hắn, nhưng không ai biết, trong lòng y đang run rẩy thế nào.
Bách Lý Đồ Tô nhìn Phương Lan Sinh một lúc lâu, mới buông tay.
Phương Lan Sinh vuốt chỗ cổ tay bị Bách Lý Đồ Tô nắm đến tê dại, xoa vài cái, không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán được mục đích hắn ở đây.
“Ngươi tới thăm gà mập đúng không, nó đợi ở trong Hoa Mãn lâu ấy.”
“A Tường có Cẩn nương chăm sóc, ta rất yên tâm.”
Yên tâm cái rắm —— Lời này khác nào bảo hắn rất bình tĩnh, không vội đón A Tường về.
Chính là rất dư thời gian nói chuyện với y một lúc.
Phương Lan Sinh thoáng thở dài, xem ra thực sự là không chạy được nữa.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta sau khi tới Giang Đô thì gặp lại Cẩn nương, tới nhà làm khách… Vừa đúng dịp nàng vì Bách Hoa tế mà bận bịu, nên ta muốn giúp.”
Vừa nói, thì thấy Bách Lý Đồ Tô mỉm cười.
“Cái tính thích giúp đỡ người khác của ngươi, vẫn không thay đổi.”
“Tướng mạo bản thiếu gia có thay đổi, nhưng nội tâm vẫn là Phương Lan Sinh được chứ!”
“Tướng mạo…” Nghe Phương Lan Sinh nói Bách Lý Đồ Tô mới chú ý tới, Phương Lan Sinh bây giờ đúng là thành thục trưởng thành hơn so với trong trí nhớ rất nhiều.
Tóc dài hơn, dáng người cao hơn, nhưng gương mặt y vẫn vậy, nên Bách Lý Đồ Tô mới không chú ý.
Với hắn mà nói, mười năm trước hay mười năm sau, người trước mắt vẫn chỉ là Phương Lan Sinh.
“Tại sao lại đi không lời từ biệt.”
Đối với vấn đề Phương Lan Sinh lo lắng hay băn khoăn, Bách Lý Đồ Tô tuyệt đối không quan tâm.
Hắn chỉ muốn biết vì sao y lại tránh gặp mặt hắn.
Với hắn mà nói, đây là chuyện mà hắn quan tâm nhất hiện giờ.
“Ta… ai nói là không từ biệt, không phải đã để lại đồ cho ngươi ư!”
“Hoa đào? Nếu ngươi không trực tiếp đưa, ta tuyệt đối không nhận.”
“Ta cũng không phải chỉ tặng mình ngươi.” Phương Lan Sinh bực bội, cầm một cành hoa đào trong giỏ trúc, đưa cho Bách Lý Đồ Tô nói với hắn, “Đây, cầm lấy.”
Bách Lý Đồ Tô nhìn cành đào trong tay Phương Lan Sinh, do dự không biết có nên nhận hay không Phương Lan Sinh đã đi trước nhét cành hoa đào vào ngực hắn, ép hắn cầm lấy.
“Trong Bách Hoa tế, trao tặng hoa đào, mang ý nghĩa như nặn tượng đất đem tặng.”
“…”
“Ngươi đừng có mà hiểu lầm, ta không phải tặng cho ngươi mà là đưa cho ngươi đem đi tặng Tình Tuyết.”
Phương Lan Sinh cấp thiết ôm ngực ngăn cõi lòng đang run rẩy, quay đầu sang hướng khác không dám nhìn biểu tình Bách Lý Đồ Tô hiện giờ.
Y sợ nhìn thấy hắn. Đúng là thà rằng cả đời đừng gặp lại…
“Tình Tuyết vì ngươi, bôn ba tròn mười năm! Không được cô phụ nàng.”
“…Ta biết.”
Bách Lý Đồ Tô nhận hoa đào của Phương Lan Sinh, cũng không khác gì đã nhận lời y.
“Đương nhiên, không phụ nàng.”
Đây là Bách Lý Đồ Tô hứa với Phong Tình Tuyết. Phong Tình Tuyết đợi hắn lâu như vậy, đương nhiên hắn sẽ không để nàng đau lòng thêm nữa.
—— Hắn tự nhủ như vậy.
Nhưng lúc này, hắn lại không dám nhìn thẳng Phương Lan Sinh.