Trong phòng không một bóng người, nhìn hướng bình phong bên phải trên đó có treo vài kiện quần áo, mơ hồ còn nghe tiếng nước lách cách.
Dạ Vị Ương nhón chân rón rén giống như con mèo trộm cá đi đến bình phong, chợt nghe phía sau bình phong vang lên thanh âm trầm thấp của nam nhân: “Đứa nhỏ ngủ rồi?”
Giống như quả bóng xì hơi, Dạ Vị Ương đánh lén không thành công đứng thẳng bĩu môi, oán giận nói: “Ta không có phát ra âm thanh, sau ngươi biết là ta vào?”
Đại hồ ly bước qua, liền thấy nam nhân nào đó đang tắm ở trong mộc dũng, Lưu Bá Hề nhìn bộ dáng bực tức của Dạ Vị Ương khẽ cười: “Ngay cả ngươi vào ta cũng không biết thì ta còn làm Đại tướng được sao, làm sao bảo vệ được ngươi và đứa nhỏ?”
“Rào” một tiếng, hai tay nắm mộc dũng bên cạnh, Lưu Bá Hề trực tiếp đứng dậy: “Vị Ương, lấy cho ta cái khăn.”
Không có ai đáp lại, Lưu Bá Hề lại gọi một tiếng: “Vị Ương?”
Đại hồ ly nào đó đang nhìn chằm chằm Đại tướng quân, hai mắt không có ý tốt đảo qua đảo lại, một tay xoa cằm: “Chậc chậc, Đại tướng quân dáng người không tồi, gia thật vừa lòng.”
“Ngươi con hồ ly háo sắc này.” Bị dáng vẻ Dạ Vị Ương chọc cười, Lưu Bá Hề bước ra mộc dũng, cũng không cầm khăn tắm, dù sao cũng có quần áo của Dạ Vị Ương thay thế.
Lưu Bá Hề bước đến trực tiếp bế Dạ Vị Ương lên, ôm người tới bên giường, đầu xuân thời tiết có chút lạnh. Dạ Vị Ương giống nhau bánh bao tròn vo, cả người mềm nhũn.
Trên tóc còn lưu lại mùi hương thản nhiên, Lưu Bá Hề vùi đầu vào cổ Dạ Vị Ương hít sâu mấy hơi, đều là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, cô nam quả nam ở chung một giường, củi khô lửa bốc là điều khó tránh.
Tiểu hồ ngay phòng bên cạnh, Dạ Vị Ương toàn bộ quá trình không dám rên rỉ quá lớn, sợ đánh thức đứa nhỏ, hiện tại tuổi của tiểu hồ ly chưa thể biết những chuyện này.
Chẳng qua nếu không nhịn được thì phải làm sao?
Biện pháp tốt nhất chính là tựa lên vai Đại tướng quân ngoạm mấy cái, rên hai tiếng liền xong, Tịch Thiên Thương từng nói qua, Đại tướng quân suy cho cùng cũng là nam nhân, còn có chút hư hỏng.
“Đừng được một tấc lại muốn một thước.”
Đuôi to lộ ra, Dạ Vị Ương dùng sức quất lên người Lưu Bá Hề.
Lưu Bá Hề nhịn không được cười ra tiếng.
“Ngươi đúng là con hồ ly bá đạo, vừa rồi là ai câu dẫn ta, là sờ tới sờ lui trên người ta, bây giờ lại đánh ta?” Đại tướng quân nắm tay bàn tay đại hồ ly xoa nắn.
Lập tức bị đuôi to quấn lấy, Dạ Vị Ương đỏ mặt trừng Lưu Bá Hề, ngạo kiều nói: “Ta chính là bá đạo như vậy đó, hiện tại ngươi hối hận cũng muộn rồi.”
Bây giờ đứa nhỏ cũng đã có, muốn lui cũng không có cửa.
“Ta chính là thích nhìn ngươi bá đạo như vậy.” Nói xong, nam nhân “mặt người dạ thú” nào đó cười giống như ác lang.
Dạ Vị Ương mệt mỏi nằm tựa trong lồng ngực Đại tướng quân, giống như lão phật gia hưởng thụ ôn nhu mát xa của Đại tướng quân, trong lúc buồn ngủ thoáng nhìn mảnh ngọc bội treo trên cổ mình, Dạ Vị Ương nhướng mắt lấy lại tinh thần.
“Bá Hề, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không? Là chuyện riêng của ngươi.”
“Muốn hỏi chuyện gì?” Lưu Bá Hề nhẹ nhàng xoa thắt lưng đại hồ ly, thấp giọng cười nói: “Ta cam đoan với ngươi, những lúc không có ngươi bên cạnh ta đều ngủ một mình.”
“Không phải chuyện này.”
Người này lúc ở cùng hắn lại hay đùa giỡn.
Khuỷu tay khẽ đẩy lồng ngực Đại tướng quân, Dạ Vị Ương nói: “Không được giỡn, Bá Hề, đã nhiều năm như vậy ngươi không nghĩ đi tìm người nhà của ngươi sao?”
“Không nghĩ.” Ngữ khí rất bình thản, Lưu Bá Hề tựa hồ không có vì Dạ Vị Ương đề cập đến thân thế mà không cao hứng.
“Vì sao? Ngươi không muốn gặp bọn họ?”
“Sư phụ từng nói với ta, bọn họ đều đã chết trong một trận ôn dịch.” Đại tướng quân ngữ khí thản nhiên, nghe không ra cảm tình, có lẽ khi đó hắn còn quá nhỏ đối với khái niệm người nhà cũng không nhiều lý giải.
Tiếc nuối, tất nhiên là có.
Nhưng người đã chết, cho dù nhớ nhung như thế nào cũng không thể khiến bọn họ sống lại, còn không bằng trân trọng những thứ hiện tại.
“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?” Lưu Bá Hề cúi đầu hôn khóe tai đại hồ ly, lỗ tai mẩn cảm khẽ run rẩy, Dạ Vị Ương xoay người lại, nắm lấy mảnh ngọc bội trên cổ.
“Lúc ta ở Bắc Thần nghe người ta nói, mảnh ngọc này là đến từ đại tuyết sơn ở Ngọc Hành quốc, ta nhớ người nhà của ngươi cũng ở Ngọc Hành quốc.”
“Ân.” Lưu Bá Hề thản nhiên thừa nhận, nhìn mảnh ngọc trên cổ Dạ Vị Ương khẽ nói: “Sư phụ có nói, phụ mẫu ta bởi vì ôn dịch mà rời khỏi Ngọc Hành quốc, năm đó sư phụ hành tẩu giang hồ gặp được người nhà ta, đáng tiếc lúc ấy phụ mẫu ta đã không xong, hắn chỉ cứu được ta.”
Trong lời nói pha lẫn chút tiếc nuối nặng nề.
Dạ Vị Ương nhẹ nhàng nắm lấy tay Lưu Bá Hề: “Bá Hề, đã nhiều năm như vậy, ngươi không muốn trở về cố hương nhìn một cái sao?”
“Ta từ nhỏ sống trên Ngọc Hành sơn, sau khi lớn lên liền cùng Hoàng thượng tiến cung, những năm gần đây bận rộn sự vụ trong Thiên quốc, trước sau không có thời gian đến Ngọc Hành quốc.”
Là từng nghĩ đến, nhưng không có thời gian.
Lưu Bá Hề hiện giờ đã là người Thiên quốc, hắn không cần trở về Ngọc Hành quốc, nhưng khó tránh muốn một lần nhìn thấy cố hương phụ mẫu mình có bộ dáng như thế nào.
“Ta đi cùng ngươi.” Dạ Vị Ương nhìn Lưu Bá Hề, trong mắt lóe sáng: “Nếu Thiên quốc không có chuyện gì, chúng ta có thể đi một chuyến, ta cũng muốn nhìn xem cố hương của ngươi.”
Sớm hay muộn không quan trọng, quan trọng là có thể hoàn thành nguyện vọng trong lòng.
-Hết chương thứ mười bốn-