Một tấm thẻ nhỏ….
Mới cầm lên, chưa kịp nhìn rõ, tràng cảnh xung quanh bỗng thay đổi.
Tiếng chuông gió leng keng….
” Chào mừng khách hàng đến với văn phòng giao dịch của thương nhân thời không.” Giọng nói chất đầy vui vẻ, nhóc người máy cúi người với Tôn Khải, làm ra tư thế mời.
Tôn Khải:”….” Đây là đâu? Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?
Tôn Khải ngơ ngơ ngác ngác, hắn đang ở cầu thang, sau đó bay luôn tới đây à?
Gặp ma rồi!!!
Không! Hắn muốn sống tiếp! Thù còn chưa trả! Em trai hắn còn đang chờ hắn trở về mà!!!
A a a! Ai đó cứu tôi với!
” Chú Tôn, chú lại đây ngồi đi.” Tôn Khải nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, chỉ thấy có một bộ bàn ghế và một cô nhóc….
Siêu cute!!
Trời ơi!! Bé thỏ nhà ai đi lạc này!!
Tâm hồn thiếu nữ của Tôn Khải lập tức bùng nổ. ( ổng hài ghê :)))
Tịnh Hề đã hơn 12 tuổi và cao hơn không ít. Cô nhóc mặc trên người áo hoodie màu trắng, đầu đội mũ trùm tai thỏ. Cặp má bánh bao, tóc dài xoã xuống, làn mi cong cong, mắt hạnh đầy ý cười ngọt ngào. Cô nhóc ngậm cây kẹo mút, chỉ vào ghế đối diện: ” Chú ơi! Chú ngồi đi!”
Một tiếng gọi ” Chú ơi!” của Tiểu Hề khiến cho Tôn Khải si ngốc luôn. Hắn ôm lấy tâm hồn thiếu nữ đang bay bổng, ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Bé thỏ con này sao manh vậy????
Khụ…khụ…. một ông chú gần 30 có những suy nghĩ như vậy rất buồn cười đấy biết không?
Tịnh Hề không để ý gương mặt đần độn của Tôn Khải, cô nhóc rút cây kẹo mút ra, nói: “Chào chú, cháu là một thương nhân thời không. Việc của cháu là thỏa mãn yêu cầu của khách hàng. Chú có yêu cầu gì cứ nói với cháu nha.”.
Bằng khả năng dụ khách của Tịnh Hề, Tôn Khải vô cùng tin cô. Hắn rưng rưng nước mắt nhìn cô, đầy xúc động:” Bé thỏ! Cháu là thiên sứ ông trời phái xuống cứu chú ư?
Tịnh Hề:”….” Ông chú này, chú già rồi mà làm ra vẻ mặt như vậy không hợp lí gì cả.
Cô nhóc không trả lời, Tôn Khải thu hồi tâm tình, hắn trở nên buồn bã, ủ rũ nói: ” Em trai chú ngủ ở bệnh viện một năm nay rồi, bác sĩ chẩn đoán không biết bao giờ nó mới tỉnh. Nếu cháu có thể làm được, hãy giúp nó tỉnh lại được không?”
Tịnh Hề không nói gì cả nhưng trong lòng thực đắc ý.
Ha ha ha….Ta đã đoán trước hết rồi!!!
10 điểm cho độ thông minh của bổn bảo bảo.
Tịnh Hề nghe đối phương tâm sự xong, cô ngậm kẹo mút, giơ tay nhỏ lên, búng một cái.
Tôn Khải thấy trời đất tự dưng quay cuồng, lúc hắn bị bình tĩnh lại thấy mình đã đứng trong phòng bệnh từ lúc nào.
Là phòng bệnh em trai hắn.
Tôn Khải ngạc nhiên nhìn bé thỏ đang đứng cạnh giường bệnh, cô nhóc nghiêng đầu ngắm thanh niên nằm đó. Cô hỏi: “Chú muốn cho chú này sống lại sao?”
Tôn Khải: “…..” Sống lại là cái quỷ gì chứ?? Em trai hắn đã chết đâu mà phải sống lại??
[ Kí chủ, là tỉnh lại ạ! ] Chuột nhỏ rất tri kỷ nhắc nhở kí chủ nhà nó. Cô nói câu như vậy đáng đòn lắm đó nha.Tịnh Hề cười như hoa nở xuân về, không nói gì cả, trong lòng lại hoảng thành một nhóm….
Mất mặt quá đi thôi!!!!
Tịnh Hề giơ ngón trỏ lên, bắn một tia ánh sáng vào trán Tôn Mạch. Cô nhóc quay ra nói với Tôn Khải đang ngớ người: “Trong vòng ba ngày, hắn sẽ tỉnh lại thôi.”
Lấy lại khí thế!
Ta phải tự tin!!!
Không chỉ vì nói sai một câu mà thất thố được.