Tô Khiết: “…”
Ý của anh là tặng cô chiếc xe còn kèm theo người luôn?
Nghe có vẻ như rất có lời, nhưng mà, nhưng cô cần anh cũng đâu có tác dụng gì.
Chiếc xe còn có ích nhưng anh thì không có tác dụng gì cả.
Không, cô trốn anh không kịp nữa là.
“Ngày mai em sẽ nhờ người mang xe đến cho anh.” Sau khi Tô Khiết hoàn hồn, cô từ chối thẳng thừng lời đề nghị mua một tặng một của anh.
“Được, tối nay anh có thể để em về nhưng em phải hứa với anh một việc.” Nguyễn Hạo Thần biết với quan niệm bảo thủ kia của cô, chắc chắn tối nay cô sẽ không ở lại.
“Chuyện gì?” Tô Khiết nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác. Cô cảm thấy chuyện anh nói chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Không được để cho Bùi Dật Duy giúp đỡ Tô thị. Chuyện của Tô thị để anh xử lý giúp em.” Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến việc cô nhận lời giúp đỡ của Bùi Dật Duy chứ không chịu nhận sự giúp đỡ của anh thì anh lại phiền muộn.
Anh biết tình địch thật sự của anh chính là Bùi Dật Duy.
Vì vậy người anh phải thật sự đề phòng là Bùi Dật Duy.
“Nhưng em đã ký hợp đồng với Bùi Dật Duy rồi.” Ánh mắt Tô Khiết hơi lóe lên, trước đó ông nội đã bảo cô ký hợp đồng với Bùi Dật Duy.
Hợp đồng sẽ có hiệu lực sau khi được ký kết và không thể hủy bỏ.
“Ý của em là, em vẫn để cho Bùi Dật Duy giúp em và từ chối anh?” Nguyễn Hạo Thần trừng mắt nhìn cô, ý của cô là cô vẫn muốn để cho Bùi Dật Duy giúp đỡ cô và vẫn từ chối anh?
Tại sao anh lại muốn bóp chết cô thế này?
Tô Khiết nhìn anh, ánh mắt hơi lấp lóe. Lời nói lúc nãy của cô là có ý này sao?
Không phải chứ? Cô chỉ là muốn cho anh biết, cô đã ký hợp đồng với Bùi Dật Duy rồi, không thể đổi ý mà thôi.
“Chuyện của Tô thị anh sẽ xử lý.” Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Nguyễn Hạo Thần thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô nói thẳng ý định của mình, bộ dáng không cho cô từ chối.