Cô vẫn muốn tiếp tục truy hỏi, nhưng anh lại không cho cô cơ hội, thân hình to lớn bỗng chốc đè xuống.
Một tay anh nắm lấy thành bồn tắm, một tay ôm chặt lấy gáy của cô, sợ cô bị va vào tường.
Nụ hôn này điên cuồng bá đạo, tấn công cô không có đường lui, liên tục tiến đến.
Không ngờ anh còn chưa đủ thỏa mãn, một đường nhìn lên xuống, khiến cả người cô không được tự tại. Cô bây giờ giống như đứa trẻ sơ sinh vậy, khắp người trống không.
Cô bởi vì thiếu dưỡng khí, lại cộng thêm dây chuyền phản ứng của hoóc môn nên thở hổn hển. Sao thế này chứ? Sao lần này lại cảm thấy có chỗ nào không giống?
Hứa Minh Tâm không thể hiểu được, chỉ có thể lún sâu, đắm chìm vào trong đợt tấn công của anh.
Cô đột nhiên cảm thấy giữa cổ có chút yếu mềm, ngứa ngáy vô cùng, như một loại cảm giác không thể nào diễn tả được bằng lời. Cô thấy có chút không được thoải mái cho lắm, theo bản năng mà muốn thoát khỏi Cố Gia Huy, nhưng bản thân thật sự chẳng thể lay chuyển được dù chỉ một ít.
Sau một hồi lâu, anh mới buông ra khỏi thân mình, đôi mắt phượng sẫm màu sâu thắm yên tĩnh ngỡ ngàng, bên trong chỉ toàn là một mảng màu đen tịch mịch như chén mực đã bị hất đổ, từng làn mực hỗn độn nháo nhào bao phủ khắp không trung.
Tận sâu trong đáy mắt anh, những tia hung tàn ác liệt trỗi dậy lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang rất đỗi ngạc nhiên của cô, cả thân người như đồng thời khe khẽ run rẩy. “Cổ…Cố Gia Huy.”
“Không sao rồi.”
Thân người anh sớm đã ướt đẫm một vùng nước, có chút khó xử ngại ngùng.
Anh thở ra một hơi dài, sau đó dùng đôi tay to lớn ấm áp kia của mình nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, trông giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. “Dọa em sợ rồi sao?”
Anh chạm trán của mình vào trán cô, thì thầm nói nhỏ.
Anh ngày càng như càng đắm chìm trong cơn mê say ấy, chẳng có cách nào vực dậy mà thoát khỏi được.
Làn da của cô mịn màng nõn nà, tron mượt, đặc biệt nhất là cổ, trắng đến nỗi có thể nhìn thấy những đường gân xanh đỏ thoắt ẩn thoắt hiện lờ mờ dưới lớp da mỏng manh ấy.
Anh không nhịn được mà hút một hơi, xém chút nữa là rơi vào vũng bùn rắc rối.