Trong lòng cô có anh chỉ là cô ngốc này vẫn chưa nhận ra mà thôi.
Hoặc có thể bây giờ trong lòng cô, anh vẫn không bằng Bùi Dật Duy, nhưng anh sẽ cố gắng gạt Bùi Dật Duy ra khỏi trái tim cô, để trong lòng cô chỉ có một mình anh thôi.
Anh tin một ngày nào đó cô sẽ yêu anh, hơn nữa anh nghĩ ngày đó sẽ không còn xa.
Nghe được lời nói của Nguyễn Hạo Thần, Tô Khiết trợn trừng mắt, sự lo lắng vừa nãy lập tức biến mất.
Câu nói này đủ để Tô Khiết biết Nguyễn Hạo Thần không có chuyện gì, anh rất bình thường.
Chắc không phải anh ta cố ý làm như vậy là muốn cô ở lại đấy chứ?
Người đàn ông này còn có thể xấu bụng hơn được nữa không?
“Khiết Khiết, đêm nay ở lại đây đi, được không?” Thấy Tô Khiết mãi không trả lời, Nguyễn Hạo Thần ngước mắt nhìn cô, sau đó hỏi lại lần nữa.
“Không…Được.” Tô Khiết trợn trừng mắt, trên mặt lộ ra vẻ tức giận. Cô gằn từng chữ trả lời như vậy đủ để giải thích thái độ của cô.
Người này cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó mà không nghĩ tới chuyện khác sao?
“Xuống xe.” Tiếp đó Tô Khiết đột nhiên mở cửa xe nhưng cô không xuống xe, mà là bảo Nguyễn Hạo Thần xuống xe.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, không nhúc nhích, anh không muốn xuống xe, anh muốn ở cùng vợ anh.
“Anh tự xuống hay muốn em đá anh xuống.” Thấy anh không nhúc nhích, Tô Khiết lại trừng mắt nhìn anh.
“Hay là, em ôm anh xuống đi.” Nguyễn Hạo Thần giật giật khóe môi, trên mặt lại lộ ra ý cười lần nữa.
Thành thật mà nói, anh rất thích thái độ thẳng thắn như vậy của cô vào lúc này.
Không trốn tránh, không ngụy trang, đây là con người thật của cô.
Tô Khiết: “…”
Một người đàn ông trưởng thành như anh mà lại bắt cô ôm xuống xe?