Bát Giác Vạn Hướng Thứ được Bát Giác Huyền Băng Thảo tự mình tăng phúc, uy lực có thể toàn bộ phóng ra. Trên người từng hồn đạo sư Hỏa Phượng Hoàng đều có Hồn Đạo Hộ Tráo Tự Động, chỉ bị Bát Giác Vạn Hướng Thứ đụng bay đi, nhưng mà, những hồn đạo trận địa đã sớm tạo dựng tốt lại không có hộ tráo bảo hộ a! Hoặc phải nói là, không có hồn đạo sư điều khiển, bản thân bọn chúng cũng sẽ không thể bảo hộ chính mình.
Những hồn đạo khí này phẩm chất quả thật rất không tệ, bị Bát Giác Vạn Hướng Thứ công kích xuyên thấu, hư hao chỉ có một số nhỏ. Nhưng mà, tuyệt đại đa số vẫn bị đụng ngã trái ngã phải.
Hoắc Vũ Hạo liên tiếp công kích, trên thực tế cũng không tạo thành tổn thương cho Hỏa Phượng Hoàng quân đoàn, nhưng trọng yếu là, liên tiếp công kích lại triệt để khiến hồn đạo trận địa tịt ngòi.
Thời điểm Quất Tử nhìn thấy thụ nhãn khổng lồ, nàng liền đã biết là ai đến. Động tác của Hoắc Vũ Hạo quá nhanh, sau khi xuất ra Linh Hồn Bạo Chấn, hắn cơ hồ lập tức hồi phục bản thể, khi chân phải của hắn đạp xuống đất, ánh mắt vừa vặn nhìn lấy nàng bên này.
Sau đó chính là vô số gai băng bộc phát. Mà bên ngoài, từng đạo thân ảnh cường hoành vô cùng sau khi va chạm cũng đã tản ra. Đàn Thái Thản Tuyết Ma cường đại được bão tuyết cùng Hoắc Vũ Hạo yểm hộ, toàn bộ đều xông vào trong doanh địa đại quân của đế quốc Nhật Nguyệt.
Hoắc Vũ Hạo liền kiêu ngạo đứng ở trung ương hồn đạo trận địa, khi Quất Tử rốt cục cắn răng hạ lệnh, để đám hồn đạo sư Hỏa Phượng Hoàng trong không trung tập trung công kích hắn, lại có một thân ảnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống, ngang nhiên cản trước mặt hắn. Tường băng to lớn hấp thu tất cả công kích. Trong lúc nhất thời, những hồn đạo sư không có hồn đạo khí cỡ lớn căn bản đừng nghĩ công kích Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo đứng ở nơi đó, Vận Mệnh Nhãn trên trán mở ra, thái dương văn trải rộng toàn bộ trán. Lúc này, hắn mới thật sự là hạch tâm của chiến trường. Vô luận là Băng Hùng Vương hay là Thái Thản Tuyết Ma Vương, thậm chí cả mỗi một đầu Thái Thản Tuyết Ma, toàn bộ đều kết nối với Tinh Thần Cộng Hưởng của hắn. Toàn bộ chiến trường càng bị Tinh Thần Tham Trắc bao bọc. Mỗi một đầu Thái Thản Tuyết Ma đều nằm dưới sự chỉ huy của hắn. Trong đó cũng bao quát Thái Thản Tuyết Ma Vương.
Đàn Thái Thản Tuyết Ma cũng không có đi giết chóc mấy tên binh lính kia, mà là đang điên cuồng phá hư hết thảy công trình bên trong. Những thiết bị khai thác mỏ mà đế quốc Nhật Nguyệt tân tân khổ khổ tạo dựng lên, dưới lực lượng kinh khủng điên cuồng tàn phá bừa bãi của bọn chúng bị phá thất linh bát lạc. Khắp nơi đều là kim loại bay múa.
Đám hồn đạo sư trong trận địa hồn đạo khí thật vất vả mới từ Quần Thể Hư Nhược, Linh Hồn Bạo Chấn cùng Bát Giác Vạn Hướng Thứ công kích giãy dụa ra, các nàng phát hiện, bản thân căn bản cái gì cũng làm không được. Trên người đầu Băng Hùng to lớn đứng trong trận địa hồn đạo khí tản mát ra hàn lưu mãnh liệt, tất cả hồn đạo khí đều bị băng cứng đông lại.
Hoắc Vũ Hạo trên thực tế đã có chút thủ hạ lưu tình, hồn đạo sư Hỏa Phượng Hoàng quân đoàn dù sao đều là nữ tử. Nếu như hắn vừa rồi nối liền Băng Bạo Thuật, những hồn đạo sư tu vi hơi thấp nhất định sẽ bị thương nặng. Nhưng hắn không nghĩ tới giết nhiều người như vậy, cho nên mới không làm. Mà Bát Giác Vạn Hướng Thứ phóng thích ra băng trùy, toàn bộ đều dưới sự khống chế của Băng Hùng Vương, đem từng cái hồn đạo khí làm đông cứng.
Đám hồn đạo sư Hỏa Phượng Hoàng có thể làm, cũng chỉ có cấp tốc chạy trốn. Hướng xung quanh bay lên, chạy đi. Các nàng bị phân tán lực lượng, cho dù có vụn vặt lẻ tẻ công kích, lại sao có thể uy hiếp được Băng Hùng Vương chứ?
Gương mặt Quất Tử có chút tái nhợt. Thời điểm Hoắc Vũ Hạo dẫn theo Băng Hùng Vương chiếm cứ hồn đạo trận địa, nàng liền biết, bản thân đã thua trận chiến này. Không có hồn đạo trận địa, các nàng coi như có thể tự vệ, cũng tuyệt đối không có khả năng uy hiếp được những Thái Thản Tuyết Ma thân hình cực kỳ to lớn.
Những Thái Thản Tuyết Ma này thật đáng sợ, hồn đạo khí cấp bốn, cấp năm rơi trên người chúng, thậm chí sợi lông đều không rụng nổi. Mà lực tàn phá kinh khủng của bọn chúng đã triệt để đem công trình xung quanh doanh địa khai thác mỏ toàn bộ đều hủy hoại.
Thái Thản Tuyết Ma tứ chi tráng kiện, lợi trảo bén nhọn, hết thảy kim loại cứng rắn trước mặt chúng dường như đều giống như là giấy mỏng. Giờ phút này, hơn một trăm đầu Thái Thản Tuyết Ma đang hướng về phía trung ương hội tụ tới. Mà đầu Thái Thản Tuyết Ma Vương thân hình to lớn nhất, càng là không biết từ nơi nào lại nắm lên một cây cột kim loại thô to, không ngừng hướng đại trận liên kết phòng ngự trong không trung đập vào.
Quất Tử nghiến chặt hàm răng, trong lòng không thể không nghĩ đến: Gia hỏa không có lương tâm. Người ta lo lắng cho hắn lâu như vậy, hắn mới vừa về đến, liền mang cho ta “kinh hỉ” lớn như thế.
Hoắc Vũ Hạo tự nhiên không biết Quất Tử suy nghĩ cái gì, việc đã đến nước này, đã không phải Hỏa Phượng Hoàng quân đoàn có thể vãn hồi.
Xoay người lên, Hoắc Vũ Hạo bay đến phía sau Băng Hùng Vương, Băng Hùng Vương ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, vô số băng trùy trong không trung bay múa, tập trung hướng đại trận liên kết phòng ngự bay vụt tới. Mà bản thân Băng Hùng Vương thì cấp tốc quay người lại, mang theo Hoắc Vũ Hạo hướng về phương xa phi nước đại.
Đi rồi? Liền đi rồi?
Quất Tử ngẩn người. Nhìn trận địa hồn đạo khí bị băng cứng bao trùm dưới mặt đất, nàng hơi thở phào nhẹ nhõm. Lần này mặc dù tổn thất nặng nề, nhưng chỉ cần những hồn đạo trận địa này còn bảo lưu lấy, bản thân liền có khả năng lật bàn.
Bất quá, cái suy nghĩ này của nàng chỉ xảy ra trong thời gian ngắn ngủi, liền bị hiện thực tàn khốc hung hăng xé nát.
“Oanh, oanh, oanh, oanh, oanh ——” tiếng nổ kịch liệt liên tục không ngừng vang lên, trận địa hồn đạo khí phía dưới không ngừng bộc phát ra tiếng nổ lớn mãnh liệt. Hồn đạo khí có chút lớn trong bạo tạc bay tán loạn, kim loại văng ra tứ tán, pháp trận hạch tâm bạo tạc mang theo tiếng nổ càng mãnh liệt, toàn bộ hồn đạo trận địa giống như bị nhóm lửa, liên tục nổ vang.
Băng Bạo Thuật!